Polaroid
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324155

Bình chọn: 10.00/10/415 lượt.

iến cô không biết phải làm thế nào cho đúng. Cô đành chọn cách quay lại ôm chặt anh, nước mắt giàn giụa dụi dụi vào lòng anh, “Thầy ơi, vậy mà em lại đánh thầy. Hôm đó em bị điên thật rồi.”

Cảm xúc mãnh liệt chỉ muốn giết chết bản thân mình ngay lúc này khiến Duy An càng buồn bã hơn.

Trên thế giới này, có người tìm đủ mọi cách để làm hại cô, cũng có người vắt óc suy nghĩ giúp cô có một cuộc sống vui vẻ, không muộn phiền.

Anh đưa cô về trường.

Tám giờ, tháp chuông đồng hồ điểm rất chuẩn xác, trước cửa học viện Mĩ thuật người qua kẻ lại, những sinh viên tới muộn chạy như điên, đâm cả vào người đi đường cũng mặc kệ.

Duy An chạy vào lớp học, bên trong giá vẽ đã bày khắp lớp, các bạn ngồi trên ghế của mình ăn sáng đợi thầy giáo, chẳng ai chú ý tới việc cô đã quay lại.

Cho tới tận khi Duy An lén lút cúi đầu đi vào góc lớp, Cố Mộng Mộng ngồi bên cạnh vẫn đang chuyên tâm gặm bánh trứng, cô bạn cứ ăn mãi ăn mãi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thế là ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, sau đó kinh hãi trợn tròn mắt thét lên: “Á… Ma!”

Duy An vội vàng giơ tay với chiếc bánh trứng nhét vào miệng bạn, ngăn chặn hành động khủng bố vừa rồi, “Suỵt!”

“Duy An!” Cố Mộng Mộng hàm hồ lao tới ôm cô, “Cậu quay về rồi, mắt cậu… đầu cậu…” Sinh viên chăm ngoan kích động tới mức không khống chế nổi hành động của mình, vạch tóc của Duy An ra nhìn trên nhìn dưới, nhìn trong nhìn ngoài, chỉ sợ cô có điểm bất thường nào đó mà mình không nhận ra. “Tại sao cậu lại đột nhiên bỏ đi? Mình tìm thế nào cũng không được, lo sắp muốn chết mất.”

Duy An nhìn Cố Mộng Mộng chăm chăm, đột nhiên khịt khịt mũi, rồi yếu đuối ôm lấy bạn, “Mộng Mộng, mình biết cậu thật lòng lo cho mình.”

Cố Mộng Mộng xúc động, chiếc bánh trứng bị ném sang một bên, hai cô gái buồn tới mức chẳng thốt lên lời, nhưng không dám để những người bạn tò mò trong lớp chú ý, vậy là lén bỏ ra ngoài nhà vệ sinh nói chuyện.

Duy An kể cho Cố Mộng Mộng nghe chuyện mình bỏ về nhà, Cố Mộng Mộng cúi đầu thừa nhận: “Mình nghe thấy Kiều Ngự gọi điện thoại, mình cũng kể với thầy Tống rồi, thầy nói nhất định sẽ giúp cậu, mình tin thầy, nhưng cậu… cậu đừng trách bọn mình, bọn mình đều lo cậu không chấp nhận nổi, dù sao cậu cũng thích Kiều Ngự bao nhiêu năm như thế…” Cố Mộng Mộng càng nói càng giận, đột nhiên cao giọng: “Tại sao anh ta lại đối xử với cậu như thế?”

Duy An vội vàng ra hiệu cho bạn nói nhỏ thôi, thấy nhà vệ sinh không có người, cô mới yên tâm, sau đó lắc đầu nói: “Mình không biết, mình rất muốn làm rõ chuyện này, nhưng mình thật sự không muốn gặp anh ấy. Thầy hỏi mình có muốn gặp cảnh sát để giao chứng cứ không, nhưng mình vẫn chưa quyết định.”

“Tại sao? Anh ta hại cậu thành ra thế này!” Cố Mộng Mộng rõ ràng là không sao hiểu nổi.

Duy An không nói gì, nhìn những khối kiến trúc bên ngoài cửa sổ, thư viện vẫn tĩnh lặng như thế, hình như tất cả lại quay về trước đây, chẳng có gì thay đổi.

Cảm giác như ngủ một giấc dậy, mở mắt ra, sân trường phủ sương, tầm mắt của cô vẫn rõ ràng như cũ, có thể thấy bóng Kiều Ngự đứng dưới bức tượng điêu khắc đó.

“Mình cũng không biết có phải do mình quá yếu đuối hay không.” Cô thấy buồn phiền, đẩy đẩy gọng kính. Cố Mộng Mộng yên lặng bất thường, không hỏi nhiều.

Không khí dịu lại, hành lang trống trải, mọi người đều đang ở trong lớp học, hai cô gái kéo tay nhau chạy đi, chạy đến tận cuối hành lang, vào một lớp học không có người, rồi bắt đầu vẽ linh tinh lên bảng đen.

Cố Mộng Mộng giúp Duy An viết liên tục lên bảng rằng: Kiều Ngự là ma quỷ, Kiều Ngự là kẻ xấu.

Phương thức báo thù rất trẻ con.

Duy An lại viết rõ ràng từng nét một, sau đó nhìn chữ “Kiều” đầy đủ rồi cười ra nước mắt, “Chúng ta thật ngốc.”

Cuối cùng cả hai đều mệt, Cố Mộng Mộng lặng lẽ ôm bạn, vỗ vỗ lưng bạn, sau đó thở dài nói: “Mình biết cậu đang rất buồn rất buồn, mình không nói gì cả, cậu quyết định thế nào đều được, mình sẽ ủng hộ cậu, đúng rồi! Cái tên Trịnh Chí Ma nữa, anh ấy cứ lo cho cậu suốt, bọn mình luôn đứng về phía cậu.”

Duy An cười gật đầu, “Mộng Mộng, cậu nhất định sẽ hạnh phúc, đừng giống như mình, luôn không hiểu rõ trái tim cần gì, cậu hãy vui vẻ bên Trịnh Chí Ma.”

Cố Mộng Mộng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lém lỉnh ghé sát tai Duy An nói: “Cậu còn nhớ Trịnh Chí Ma nợ bọn mình một bữa cơm không? Lần trước đi làm lao động khổ sai, anh ấy đã hứa sẽ mời bọn mình, kết quả cậu bị bóng đập vào đầu, thế là bọn mình quên béng mất chuyện ấy. Giờ cậu quay về rồi, mình gọi điện để hôm nay anh ấy thực hiện lời hứa nhé.”

Cuộc sống lại quay về quỹ đạo vốn có của nó.

Duy An gọi điện cho Tống Thư Minh, nói buổi tối ra ngoài ăn thịt nhúng, về muộn một chút để anh không phải lo cho mình, “Em sẽ về thẳng ký túc.”

Tống Thư Minh cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm, “Cũng được, đi với bạn bè sẽ giúp tâm trạng em thoải mái, chú ý an toàn, tối về tới ký túc thì gọi điện cho anh.”

“Dạ.” Cô nghe lời cúp máy, phía sau đột nhiên có người thò đầu lên cao giọng gọi: “Duy An! Để chúc mừng em đã bình phục, hôm nay chúng ta nhất định phải uống chút rượu, không say không về!”

Trị