Polaroid
Vì Em Mà Anh Đến

Vì Em Mà Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323935

Bình chọn: 8.5.00/10/393 lượt.

i tới chết.”

Duy An không muốn nghe thêm nữa, ra sức tách những ngón tay của anh khỏi tay mình, hôm nay quá nhiều người uống say, mà người nào cũng thích gây chuyện một cách vô cớ.

Kiều Ngự khỏe tới đáng sợ, kéo cô cười mãi cười mãi rồi nói tiếp: “Tôi biết cô ấy rất thích tôi, thật ngốc. Hừ, dựa vào cái gì mà thích tôi như thế? Cô ấy không xinh đẹp, cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, ngốc muốn chết, vậy mà còn thích tự mình đa tình! Ban đầu tôi cũng cảm thấy cô ấy rất nực cười… nhưng…”

Dù đã rất say, say không còn biết gì nữa, nhưng những đường nét trên khuôn mặt anh vẫn đẹp tới mê hồn.

Kiều Ngự bỗng im bặt không nói tiếp, túm chặt tay Duy An giống như đang rất khó chịu gục người xuống. Duy An sợ quá không dám động đậy, một lúc sau mới đẩy đẩy anh, “Kiều Ngự?”

Con đường âm u không một bóng người, anh bắt đầu nôn, giống như muốn nôn sạch cả lục phủ ngũ tạng của mình ra. Thực sự cô không đứng yên được, cô đành đi tới vỗ vỗ lưng cho anh, “Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu? Anh không muốn sống nữa à? Này!”

Sau đó anh khóc.

Thì ra, hoàng tử Kiều Ngự khi đã uống say cũng chỉ là một tên ăn mày, anh loạng choạng chống tay vào mặt ghế định đứng dậy. “Viết bao nhiêu là thư tình, ngốc chết mất, tôi thấy lạ, cô ấy cứ giữ trong lòng không nói như vậy sẽ kiên trì được đến bao giờ, cho tới tận khi lên đại học ư. Nếu tôi không đỗ đại học G, cô ấy không gặp được tôi nữa thì sẽ làm thế nào, thật đúng là ngốc!”

Duy An không bao giờ nghĩ Kiều Ngự sẽ khóc.

Anh khóc cũng khóc rất buồn bực, tính cách khó chịu, anh là đại thiếu gia quen được nuông chiều, anh vui sẽ khiến tất cả mọi người vui, anh buồn anh muốn phá hủy cả thế giới.

Cô thấy anh lại ngã lăn xuống đất lần nữa, cuối cùng thở dài, đi lại đỡ anh dậy, “Kiều Ngự? Anh tỉnh lại đi, nhà anh ở đâu? Có muốn về ký túc không?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, giúp ý thức của người đang hoàn toàn mê muội kia tỉnh táo hơn một chút, anh lẩm bẩm: “Ký… ký túc gì… Cô là ai…”

Cô chẳng có gì để nói, đành nhân lúc anh đang tỉnh táo hỏi: “Anh muốn về đâu? Không thể nằm ở đây cả đêm được?”

Kiều Ngự nhắm mắt chẳng thèm nhìn đường, không biết rút một tấm thẻ vàng từ đâu vứt ra, “Nhà gì chứ, từ lúc bọn họ ép tôi phải ra nước ngoài cùng kẻ tiện nhân đó tôi đã không về nhà rồi! Lái xe đưa tôi đến chỗ này, đừng nói với bố tôi, nếu như để tôi biết đám tài xế các người nói linh tinh, thì cứ đợi đấy mà xem!”

Anh coi cô là tài xế của mình, cho tới tận khi hôn mê lịm đi anh mới buông tay mặc tất cả.

Duy An có thể ném anh lại bên đường, thậm chí cô có đủ lý do để trả thù anh. Nhưng cô biết, nếu làm thế cô sẽ chẳng khác gì Kiều Ngự, dù sao cô cũng không có ý định hại người. Do dự một lát, cô nhìn bộ dạng say như chết của anh, cuối cùng quyết định đưa anh về địa chỉ trên tấm thẻ kia.

Đó là thẻ phòng của một khách sạn năm sao trong thành phố.

Duy An vừa kéo vừa lôi, phải mất rất nhiều công sức mới đưa được anh ra khỏi con đường nhỏ đó, cô luống cuống lôi lôi kéo kéo không để anh ngã, căn bản không để ý mình đã làm rơi đồ.

Di động đút trong túi áo rơi xuống, vì rơi xuống cỏ nên âm thanh rất nhỏ.

Người nấp sau gốc cây ánh mắt lạnh lẽo, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng gõ xuống mặt đường, đứng nhìn theo hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đang rời đi.

Di động nằm trên cỏ rung không ngừng, vừa hay có điện thoại gọi tới.

Người đó chầm chậm khom lưng, nhặt di động trên cỏ lên nhìn, sau đó ngước mắt nhìn theo bóng Duy An, trong tay cô gái ngốc nghếch kia vẫn nắm chặt tấm thẻ vàng mà Kiều Ngự vừa ném xuống.

Người đứng dưới gốc cây cười nhạt rồi ấn nút nghe, điện thoại kết nối.

Giọng đàn ông vọng ra, có chút lo lắng: “Vẫn đang ăn cơm bên ngoài à? Muộn thế này còn chưa về, cần anh đi đón em không?”

Duy An phải tìm đủ mọi cách mới đưa được Kiều Ngư lên taxi, cô bảo tài xế đưa về địa chỉ trên thẻ.

Khách sạn đó có mái là một bông hoa sen màu vàng rực rỡ, được ánh đèn chiếu sáng, dù là buổi tối cũng vô cùng xa hoa bắt mắt, cô chưa đến những nơi như thế này bao giờ, Kiều Ngự lại bất tỉnh nhân sự, khiến người trong khách sạn lần lượt nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

Duy An phải nhờ người quản lý dưới sảnh lễ tân đưa Kiều Ngự lên phòng, tới nơi, đối phương lịch sự cáo từ, trong phòng chỉ còn lại Duy An và Kiều Ngự đang nằm trên giường.

Miệng anh vẫn đang lẩm bẩm nói gì đó mà Duy An nghe không rõ, cô thử gọi anh, nhưng anh uống quá nhiều, hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa, cô đành đi lấy khăn lạnh lau mặt cho anh. Kiều Ngự rùng mình, đột nhiên giơ tay kéo cô lại gần.

Duy An bất ngờ không hề có sự đề phòng, nên ngã thẳng lên người anh, cô hoảng loạn, giãy giụa định ngồi dậy. Kiều Ngự ghì chặt cô, hình như tư duy của anh đã hỗn loạn, nói không ngừng: “Cô vờ vịt gì chứ, nhà cô dùng chuyện của bố tôi để ép tôi, chẳng phải chính vì muốn cô và tôi ở bên nhau sao, tôi…”

Anh đột nhiên trở nên căm hận, kẹp chặt cổ Duy An ánh mắt căn bản không còn tỉnh táo, “Tôi thật sự muốn giết chết cô! Cô quá độc ác!”

“Anh buông tay ra!” Duy An sợ hãi đẩy tay anh, Kiều Ngự lại cười phá lên như người điên, không ngừng gồng mình, hai người bắt đầu