Snack's 1967
Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324301

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

a kéo

tay Sở Mộng Doanh nói: “Đủ rồi đấy!”

“Sao? Sợ rồi à?” Lúc cô ta hất tay Tần Niệm ra thì ở

hành lang cũng đã xuất hiện thêm nhiều bạn học khác. Tiêu Hàn Ý cũng có mặt,

còn có gương mặt gian xảo của Lê Tiếu San.

Tôi không biết Sở Mộng Doanh đến bãi Kim Sa từ lúc

nào, có nhìn thấy chuyện xảy ra trên bãi cát không. Dù không làm chuyện gì có

lỗi với bất cứ người nào nhưng tôi vẫn thấy ngượng nghịu. Vô số ánh mắt như

những mũi tên cứ thế bắn thẳng vào tôi khiến tôi thấy mình giống như một con bù

nhìn rơm bị buộc chặt vào cột để người ta thỏa thích ném phi tiêu, gương mặt

tôi đau đớn đến mức đỏ bừng lên.

Tô Na Na nói không sai, họ đều trong thế tiến công,

còn tôi chỉ có thể phòng thủ, mà phòng thủ cũng không nên hồn nữa.

Tô Na Na vỗ vai Sở Mộng Doanh. “Này, chị là người mới

đến hả? Tôi phải phụ đạo cho chị một số kiến thức thông thường mới được.”

Sở Mộng Doanh ngây ra.

“Đại thần là đế vương quyền năng mẫu mực. Trong ba

nghìn mỹ nữ ở hậu cung, ai cũng muốn được dâng hiến nhưng đế vương cũng chỉ

sủng ái mình thỏ con thôi. Còn chị ấy à? Đâu đến lượt!” Tô Na Na cười hi

hi. “Còn nữa, đại thần chưa bao giờ nương tay với những cung nữ chua ngoa!

Nếu không tin, chị có thể hỏi Lê Tiếu San.”

Một tràng tiếng xì xèo bàn tán vang lên.

Nghe ra thì có vẻ Sở Mộng Doanh đang kiếm chuyện với

Mục Thần Chi, bới lông tìm vết. Mọi người đứng xem đều ngơ ngơ ngác ngác không

hiểu có chuyện gì, sau đó lại chuyển hướng chú ý sang Lê Tiếu San, bắt đầu đoán

già đoán non rằng lần trước Lê Tiếu San vào bệnh viện phải chăng là do Mục Thần

Chi phái người đến dạy dỗ.

“Bà nội! Chuyện đâu còn có đó.” Tiêu Hàn Ý cố ý tỏ ra

tốt bụng chỉ vào chiếc điện thoại trong tay Sở Mộng Doanh nói: “Vỏ điện thoại

của bà gãy rồi kìa…”

Người ta có nhiều lắm thì cũng chỉ đáng là sư tỉ, đằng

này lại bị gọi là bà làm mình già đi bao nhiêu. Sở Mộng Doanh nghiến răng ken

két.

Cô ta nhất quyết tố cáo tôi với Mục Thần Chi, gõ gõ

vào cửa rồi cười nhạt. “Xem ra anh Mục không có hứng thú lắm với câu chuyện của

vợ chưa cưới nhỉ!”

Liếc mắt thấy cát còn bám lại trên mặt giày của Sở

Mộng Doanh, tôi bỗng rùng mình. Cô gái này thật nham hiểm, trong lòng rõ ràng

luôn nghi ngờ Tần Niệm nhưng không thể hiện ra trước mặt mà lén lút theo dõi.

Chắc còn nấp trong góc tối nào đó để chụp ảnh. Nếu Mục Thần Chi thấy thì có lột

da tôi không nhỉ? Nghĩ đến điều đó thôi là tôi chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực.

Mục Thần Chi bấy giờ mới thong thả bước ra, cốc nước

trên tay lắc lư, trong veo, tinh khiết.

“Chuyện về vợ chưa cưới của tôi, lẽ ra nên để cô ấy tự

nói chứ không phải cô.” Mục Thần Chi cười nhã nhặn, khoác tay lên vai tôi, lại

còn nhéo tai thân mật như ở đây chỉ có mỗi tôi với anh ta vậy. Không đợi Sở Mộng

Doanh kịp phản ứng, cánh cửa bị đóng sầm lại, những âm thanh hỗn tạp ở ngoài

hành lang cũng không còn, chỉ thi thoảng vọng đến tiếng cãi nhau chí chóe.

“Anh giỏi chịu đựng thật đấy. Còn việc trên bãi cát…

Anh tưởng tôi không thấy sao?”

“Tôi biết ngay mà, anh không cho tôi đi là vì cô ta.”

“Cô ta cũng chỉ giống như cỗ máy công cộng mà người

nào cũng có thể sử dụng được…”

“Choang” một tiếng như có thứ gì đó đổ vỡ, sau đó là

tiếng phụ nữ thút thít khóc và tiếng chửi rủa oán thân.

Mỗi chữ Sở Mộng Doanh nói ra như phi tiêu hình vòng

cung xuyên qua tường rồi phun ra chất độc, cứ xuyên đi xuyên lại vào trái tim

tôi, không ngừng nghỉ. Hóa ra tất cả đều không thay đổi, cho dù gió yên biển

lặng, cho dù tôi giả bộ vui vẻ, cho dù tôi cố gắng kiên cường…

Tôi không hề quyến rũ Tần Niệm, tôi bị anh ta đè ngửa

trên cát, suýt nữa thì mất thân, nhưng trong mắt của người khác, đó lại là lỗi

sai của tôi, tôi chỉ là kẻ đáng khinh, là nhà vệ sinh công cộng, là cỗ máy công

cộng, là con hồ ly tinh, là Tiểu Mật… Dù tôi không làm gì thì vẫn chỉ có tôi

sai, ý kiến của tôi đều bị bác bỏ, cũng chẳng có từ ngữ đẹp đẽ nào dành cho tôi

cả.

Mục Thần Chi vẫn hay hỏi tôi, Em

có ước mong gì
? Tôi nói, Đã lâu lắm rồi

em không nghĩ đến điều này, trừ ngày sinh nhật hằng năm, mọi người bảo em cầu

nguyện, em mới nhớ, hóa ra trên đời này vẫn còn tồn tại hai chữ “ước nguyện”.

Còn em, từ lâu đã không có ước nguyện nữa rồi.
Mục

Thần Chi im lặng rất lâu mới nói, Vậy thì phải cố

gắng sống vui vẻ.
Cố gắng sống vui vẻ, nghe đến hai từ

“cố gắng” mà tôi bật cười nhưng trái tim lại đau nhói. Vận mệnh con người vốn

mong manh như vậy, không bao giờ có thể kiểm soát được tất cả, vậy mà vẫn phải

sống vật vờ như thế. Hạnh phúc, tình yêu, tôi đã chẳng còn muốn thứ gì nữa, chỉ

muốn được sống vui vẻ một chút. Nếu không vui nổi thì cứ lặng lẽ sống, nhưng

tại sao vẫn đau khổ đến thế? Tôi còn trẻ, còn có sức lực, còn có thể cố gắng,

nhưng con người ai cũng phải già đi, đến lúc đó, sức lực không còn thì tôi phải

làm sao?

Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương dần

trở nên mờ ảo, mặt đất lâng lâng, vội bám vào bồn rửa mặt thở dốc, cũng chẳng

dám ra ngoài đối diện với Mục Thần Chi.

Người khác có chửi rủa thế nào, tôi cũng nhịn được bởi