
lên,
Lại thấy dấu vết của anh để lại.
Thực sự là sau hôm đó tôi không về nhà. Tôi không muốn
nhắc lại chuyện buồn đau đến cực điểm ấy nữa.
Ăn cơm xong, tôi cùng Tô Na Na phi thẳng đến hội
trường của học viện. Tuy chúng tôi học khoa Diễn xuất nhưng môn Pháp luật là
bắt buộc. Những giảng viên được mời về giảng tại hội trường cũng đều là bậc
xuất chúng. Nếu đến muộn, e rằng sẽ phải ngồi ở tận những hàng ghế phía sau.
Vừa bước vào cửa đã thấy bao nhiêu cái đầu đen nhấp
nhô, âm thanh hỗn tạp, nghe như tiếng biển gầm gừ.
Tô Na Na thở dài, hậm hực: “Bọn này sáng nay vừa
tan học là kéo cả tới đây, chắc không phải họ đóng gói cả mỳ trộn mà mang vào
đây ăn đấy chứ!”.
Tôi phì cười. Muốn biết món đặc sản mỳ trộn của thành
phố S này thì phải nói đến mỳ trộn bằng tay. Mỳ thường được bày thành ụ to như
quả núi trong một cái đĩa còn to hơn cả quả bóng, trộn với ớt xanh, hành tây và
thịt dê. Thử nghĩ xem, hội trường trang trọng là thế, có thêm vài trăm người
bưng đĩa mỳ hì hục ăn thì sẽ tăng thêm bao nhiêu phần hoành tráng? Lại còn
không ngừng sụt sịt vì cái vị cay đến tức mũi của hành tây nữa.
“Hình như có cả mùi thịt dê”, tôi hít hà rồi kéo tay
Tô Na đến ngồi vào chỗ trống ở hàng ghế sau.
Tôi đặt chiếc ba lô lên ghế ngay ngắn thì lập tức bị
Tô Na Na dang tay ngăn lại: “Cậu có thể đừng làm cái hành động cứ mỗi lần vào
lớp lại tỏ ra là sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn nữa được không?”.
“Tớ phải ngủ. Ngủ được ít nào hay ít đấy!”
“Thế là ý gì?”
“Con người ai chẳng phải chết.”
Tô Na Na cốc vào đầu tôi một cái rồi nâng lên xem xét,
đôi mắt mơ màng.
“Hừm, cậu nên ăn óc lợn nhiều hơn!”
“Thế là ý gì?” Chết và óc lợn có mối liên hệ bản chất
nào không?
“Ăn đâu bổ đó. Có thế cậu mới không ngu ngốc như vậy.
Cứ gặp chuyện gì là lại giỏi trốn tránh!”
“Đủ rồi đấy. Tớ ngốc thế này là do ăn quá nhiều óc
lợn, càng ăn càng ngốc. Nếu cậu lo cho tớ thật lòng thì mau chóng mang hai đĩa
óc khỉ đến đây. Cậu mà dám lấy đậu phụ đến lừa bịp thì sẽ bị tớ cẩu đầu trảm
ngay lập tức.”
Tôi biết Tô Na Na muốn nói tôi trốn tránh đến dự đám
cưới của Tiêu Hàn Ý. Vì giờ tôi không biết phải làm thế nào nên mới hèn nhát
chọn cách tiếp tục trốn tránh này.
“Ăn nhiều óc khỉ thì lông sẽ dài ra đấy!” Tô Na Na vén
tay áo tôi lên rồi dán mắt vào cánh tay tôi. Chẳng thèm ngẩng đầu lên nhưng
miệng thì phũ phàng buột ra câu nói mà tôi không muốn nghe nhất trên đời.
“Nếu thật sự không đến dự hôn lễ của anh ta thì cậu
coi như đã bị thua triệt để rồi đấy!”
Tôi cảm thấy tấm thảm lót chân cũng trở nên lạnh toát.
“Anh ta vừa ly hôn mà đã lấy ngay vợ mới, lại còn mặt dày đưa thiệp mời cho tớ,
tất cả là để khiến tớ phải hổ thẹn.”
“Vậy cậu cứ đến đó một cách đường hoàng, dắt theo một
anh thật oách vào! Chúng ta cùng đại náo lễ đường!”
“Cậu nghĩ tìm bạn trai cũng dễ dàng như đi mua chó
chắc? Cứ bỏ ra tiền nhiều là có thể mua được một con chó nòi rồi dắt đi theo
cho oai hả? Thời gian, tiền bạc, nhân phẩm… tớ đều không có.”
“Phó Tiểu Mật, hay cậu đi xem mặt đi. Người nhện, siêu
nhân điện quang Ultraman… cho dù họ có mặc quần trong hay không thì đều thử
hết! Tớ không tin là không có ai bằng được Tiêu Hàn Ý.”
“…” Tôi kéo tai Tô Na Na rồi nói, “Có phải ông bô bà
bô lại bắt cậu đi xem mặt không? Giờ cậu đem tớ ra làm bia đỡ đạn hả? Như thế
cậu sẽ tiện bề đối phó chứ gì!”.
Tô Na Na chưa từng ra vẻ con nhà giàu. Có thể ăn cùng
tôi ở căng tin mà không tỏ vẻ tiểu thư đài các. Phiền một nỗi bố của Tô Na Na
vốn là chủ tịch thành phố lại luôn muốn sắp đặt chuyện yêu đương của con gái.
Tất nhiên, đối tượng là những anh chàng tuấn kiệt, có gia thế. Tô Na Na vốn là
một mỹ nhân đích thực. Lúc mới vào trường đã gây ra một cơn chấn động lớn trong
toàn khoa Diễn xuất. Ở khoa này, mỹ nữ nhiều vô số. Người có thể làm xôn xao dư
luận như vậy chắc chắn cũng chẳng kém cạnh gì những ngôi sao điện ảnh. Có điều,
Tô Na Na bị trúng độc của tiểu thuyết ngôn tình nặng quá nên cho rằng: Không
phải cứ theo đuổi hay xem mặt thì tình yêu sẽ đến, mà tình yêu chính là sự đợi
chờ. Thế nên, cô ấy kiên quyết không đi xem mặt. Vì giúp cô
ấy thế thân đi xem mặt mấy lần nên tôi mới bị Tiêu Hàn Ý phũ phàng mắng nhiếc
là loại phụ nữ đa tình.
“Haizzz! Người ta cũng chỉ vì hạnh phúc của cậu mới
phải lên kế hoạch như thế chứ!”
“Thôi đi. Bọn công tử ấy đều có bạn gái cả rồi còn
muốn đi xem mặt, tất cả cũng chỉ là muốn tìm cảm giác lạ thôi.”
“Chỉ cần cầm cuốc cho chắc thì lo gì không phá được
tường? Phó Tiểu Mật, tớ cổ vũ cậu đi xem mặt! Nhân vật chính trong các tiểu
thuyết tình yêu chẳng phải đều như vậy sao? Lúc đầu thì lăng nhăng, sau gặp
phải người con gái chung thủy lại sống chết yêu người đó suốt đời. Cái đó gọi
làlãng tử quay đầu.”
“Tớ giờ già yếu rồi, ngay cả một sợi lông còn thổi
không nổi nữa là. Thôi bà chị đi mà cầm cuốc chiến đấu một mình.”
“Vậy thì bà già thử nghĩ cho tôi xem, tại sao không
làm một trận oanh liệt trước khi thổi lông. Không cầm cuốc chiến đấu, vậy thì
vác dao đi! Vác dao nhằ