
g thể so với người bình thường, nhiều năm qua
như thế, trong lúc tới lui giữa hai nước, hoàn toàn cẩn thận, khắp nơi
đề phòng, chưa bao giờ xảy ra nửa điểm lầm lỗi. Không nghĩ tới, đi núi
nhiều cuối cùng đã gặp sói, trăm phần bảo mật luôn luôn có một điểm sơ
xảy, lần này xuôi nam, vừa mới vào Phượng thành không lâu, hắn liền
ngoài ý muốn tiết lộ hành tung.
Hắn chạy khỏi Phượng thành, một đường hướng bắc, nương theo đường
này mà về, mấy ngày mấy đêm, giống như vĩnh viễn không ngừng bị đuổi
giết.
Sát thủ.
Ác chiến.
Đao quang kiếm ảnh.
Trận chiến ven biển ấy, ngay cả ánh trăng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ,
Kim Lẫm chỉ dựa vào một người một đao, khiến cho những người đuổi giết
hắn, toàn số ngã xuống, chính mình cũng bị thương nặng. Trong đêm tối,
có nhiều tiếng bước chân đuổi theo hơn, hắn quyết định thật nhanh, tung
người nhảy xuống biển ——
Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở trong nham động.
Trí nhớ trước khi hôn mê, mông lung không trọn vẹn, hắn mơ hồ nhớ
được, ý chí sinh tồn mãnh liệt, làm cho hắn đang nằm lăn trên bờ cát,
miễn cưỡng bò vào hang, tìm được một chỗ ẩn thân, lúc này mới lơi lỏng
hôn mê.
Những ngoại thương nhợt nhạt thật sâu kia, được nữ nhân chiếu cố, đã
không còn rướm máu nữa, hắn tin rằng tảo dược thoa trên vết thương đã
phát huy tác dụng cầm máu. Nhiệt trong cơ thể còn chưa tản đi, nhiệt độ
còn đang hành hạ hắn. Nhưng trong lòng hắn hiểu, đây là sốt cao sau tổn
thương, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, vốn không ảnh hưởng đến tính mạng.
Hắn được cứu giúp.
Nữ nhân có một đôi tay lạnh, đôi mắt tinh khiết mỹ lệ, chẳng quản ngày đêm chiếu cố hắn, đưa hắn từ trong tay tử thần cứu lại.
Ngay cả khi đau đớn cùng lửa nóng không chút lưu tình hành hạ hắn, môi mỏng vẫn khẽ gợi lên, hiện lên một nụ cười thản nhiên.
Mấy ngày qua, mặc dù thời gian hôn mê nhiều hơn rất nhiều so với lúc
thanh tỉnh, nhưng ấn tượng đối với nàng lại đặc biệt khắc sâu. Hắn nhớ
được nhiệt độ cơ thể nàng, hương thơm ngát của nàng, nàng lẳng lặng coi
chừng hắn, trong mắt không có chút nào che dấu toát ra quan tâm cùng lo
lắng.
Hắn còn nhớ rõ tên của nàng.
U Lan.
Kim Lẫm hít sâu một hơi, kháng cự sốt cao khiến cho đầu óc choáng
váng, mạnh mẽ chống cánh tay vô lực, thử ngồi dậy, đầu vai lại truyền
đến một trận đau nhói. Vết thương hơi khép lại, trong nháy mắt lại vỡ
ra, rỉ ra một chút máu tươi.
So với lượng máu chảy ra lúc trước, chút máu nhỏ này có thể nói là
không đáng kể. Hắn thử đề khí vận công, lục phủ ngũ tạng lại chợt đau
nhức một trận, một cỗ chất lỏng ngai ngái tràn vào trong miệng, làm cho
hắn chỉ có thể há mồm thở dốc.
Những thứ thảo dược kia, trị liệu ngoại thương của hắn, nhưng đối với nội thương của hắn không có tác dụng. Điều này có nghĩa là hắn cần
nhiều thời gian hơn chữa thương ——
Một thân thể mảnh khảnh, che ánh sáng ở cửa động, ánh vào thân ảnh
lượn lờ. Kim Lẫm ngẩng đầu lên, trông thấy một nữa tử xách theo hộp sơn
mài khắc hoa cùng một bó hoa tươi thơm ngào ngạt, từng bước nhỏ đi tới.
Nhìn thấy tư thế nửa ngồi của hắn, cùng với vết máu rỉ ra trên vai, gương mặt nhỏ thanh lệ xuất hiện vẻ bối rối.
“Ngươi tại sao đã ngồi dậy?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Nằm nhiều buồn bực, ngồi một chút.” Kim Lẫm nhẹ giọng đáp, ngữ điệu
ôn nhu như dụ dỗ, khi nhìn nàng, vẻ lo lắng trong mắt cũng bị quét sạch.
U Lan để chiếc rổ nhỏ xuống, quỳ xuống bên cạnh hắn, đoan trang nhìn vết thương trên vai hắn.
“Thương thế của ngươi quá nặng, hơn nữa vết thương rất sâu, trong
khoảng thời gian này đều phải nằm yên, tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”
Nàng nói, khuôn mặt sầu lo.
“Xin hỏi ‘đại phu’, ngươi có thể dàn xếp chút ít không?” Hắn mỉm cười hỏi, cũng không kháng nghị đôi tay nhỏ bé đến đỡ, một lần nữa nằm
xuống.
Mấy động tác rất nhỏ này, cũng đã khiến cho trước mắt Kim Lẫm biến thành màu đen, cảm thấy một trận choáng váng.
Đáng chết, thân thể so với trong tưởng tượng của hắn suy yếu hơn nhiều!
Tiếng nước chảy vang lên bên tai, sau đó một chiếc khăn lụa lạnh như
băng được tỉ mỉ gấp lại, đặt trên trán nóng của hắn. Mát lạnh mang đến
thoải mái, làm cho hắn không nhịn được thở dài, cơ thể vốn căng thẳng
cũng từ từ trầm tĩnh lại.
“Ngươi vẫn còn đang sốt.” Tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên.
Hắn thích thanh âm này.
Mềm mại, thanh thúy, tinh khiết .
Tựa như con người của nàng.
Kim Lẫm ở trong lòng thầm nghĩ.
“Ta cứ luôn phát sốt.” Hắn cười khổ, có chút không thể làm gì.
Trong nham động lặng yên trong chốc lát, một hồi lâu sau, trong giọng nói ôn nhu kia có nhiều quan tâm hơn, cùng với chút không biết làm thế
nào.
“Đừng lo lắng, ngươi sẽ khỏi hẳn.” Nàng nói, hiểu lầm tự giễu của hắn là uể oải, còn cố gắng muốn an ủi hắn.
Đơn thuần của nàng khiến cho hắn kinh ngạc. Chẳng qua là, hắn không chút nào ngần ngại, ngược lại thuận lý thành chương (rõ ràng rành mạch), đón nhận thương cảm của nàng, thậm chí dung túng chính mình, tham lam hưởng thụ âm thanh dễ nghe của nàng nhiều hơn một chút.
“Nói chuyện với ta.” Hắn yêu cầu.
Nàng lặng yên trong chốc lát, mới hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”
“Chuyệ