Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323984

Bình chọn: 9.00/10/398 lượt.

m thấy bất an vô cùng.

Lương Ưu Tuyền hết nhịn

rồi lại nhẫn, từng bước bước vào thang máy, vội vàng ấn nút đi xuống. Tuy nhiên

đúng một giây trước khi cánh cửa thang máy sắp khéo lại, cô gái kia lại ngang

nhiên mở miệng kích thích cô.

Cô ta nói “Cảnh sát sau

khi kết thúc công việc còn cần được đại cổ đông tập đoàn Tinh Hỏa nhìn theo

sao?”

Đến lúc này thì Tả Húc

rốt cuộc cũng phải nhíu chặt đôi mày lại. Nhưng khi phát hiện ra ánh mắt hoài

nghi của cô gái kia thì lại phải miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

Ngay lập tức, trước khi

cửa thang máy hoàn toàn đóng lại thì lại bị Lương Ưu Tuyền giơ chân ra ngăn

cản.

Cô ló đầu ra từ trong

thang máy, một bên nhìn đôi mắt đang tóe lửa của cô nàng kia, một bên quay sang

bóng Tả Húc nói…

“Chồng sắp cưới à, mộng đẹp…” Nói

xong câu đó cũng là lúc cánh cửa thang máy đóng lại hoàn toàn.

Lương Ưu Tuyền không ngờ

là có một tiếng hét rất khủng khiếp vang lên, chọc suýt thủng lỗ tay của cô. Cô

ngửa đầu lên sửng sốt, thang máy rõ ràng đã đi xuống rồi mà cô vẫn có thể nghe

rất rõ…

Lương Ưu Tuyền giơ tay

thành hình dấu thập, giả mù sa mưa* cầu nguyên, hy vọng ngày mai Tả Húc vẫn có

thể nhìn mặt trời mọc. Ha ha…

(* vờ vĩnh, giả bộ)

Sau khi trả thù thành

công, Lương Ưu Tuyền vừa hát nho nhỏ vừa leo lên ngồi trước tay lái. Nhưng đúng

lúc cô chuẩn bị khởi động xe thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng khủng

khiếp. Tả Húc là đồng tính, như thế cô gái kia không thể là người yêu hay tình

nhân của hắn được. Nhìn dáng người cô ta, tuy hơi béo không cao lắm, chắc cũng

tầm 30 tuổi. Nếu nói là người nhà Tả Húc… chẳng lẽ hắn lại sợ người nhà của

mình sao?

Nghĩ thế Lương Ưu Tuyền

lại mở cửa xe ra, quay lại thang máy… Theo điều tra của cảnh sát, cô biết Tả

Húc là con một, sáu năm trước cha mẹ hắn đã di cư sang Canada, từ đó đến nay

chưa thấy về nước. Mà chủ tịch tập đoàn Tinh Hỏa, Dương Lễ Trung, cũng là cha

nuôi của Tả Húc thì chỉ có một người con gái khá trẻ, tuy nhiên cả hai đều

không có ở trong nước. Tổng kết lại, sự xuất hiện của cô gái mới này quả nhiên

rất kì dị.

Nhưng cô tạm thời không

nghĩ nữa, đi thang máy đến tầng ngay dưới tầng trọ của Tả Húc, sau đó dùng cầu

thang thoát hiểm đi lên.

Tầng này chỉ có mình Tả

Húc sử dụng, có duy nhất một phòng trọ. Bên trái là phòng thể hình, bên phải là

cầu thang. Bình thường ngoài nhân viên quét dọn ra thì không còn ai khác qua

lại, bởi thế Lương Ưu Tuyền có thể ngay lập tức nhận biết bên ngoài hành lang

còn có ai hay không.

Cô rón rén tới gần cửa,

nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong phòng, nhưng cánh cửa lại cách âm rất

hoàn hảo. Bởi thế, cô lại rón rén đi vào trong phòng tập. Lương Ưu Tuyền còn

nhớ rõ là cánh cửa sổ của phòng tập có một cái cửa sổ song song với cửa sổ của

nhà bếp. Nếu ban nãy lúc ra ngoài cô quên khóa cửa thì không chừng còn có thể

nghe được cái gì đó.



Lương Ưu Tuyền cẩn thận

chui qua cái cửa sổ thủy tinh, sau đó ngồi bên bệ cửa. Hôm nay quả nhiên may

mắn, vừa vặn thuận gió, có thể nghe được âm thanh truyền đến. Nhưng đó không

phải tiếng nói chuyện, mà lại là tiếng la hét đặc trưng của bệnh nhân tâm thần.

Cùng với một loạt tiếng

bước chân dồn dập, Lương Ưu Tuyền nghe được có người vừa đá tung cửa bếp, mà

tiếng động càng lúc càng rõ ràng hơn…

Trong bếp

“Mai Mai, chị buông dao ra đi đã, được

không?” Tả Húc vừa nói vừa tiến lên.

“Đừng tới đây! Cậu mà tới gần thêm một

bước nữa thì tôi chết cho cậu xem!” Đỗ

Mai Mai đem con dao lên để ở yết hầu, bên trong ánh mắt không có chút sợ hãi,

chỉ có phẫn uất.

Vẻ mặt Tả Húc mệt mỏi.

Hắn không bước lên nữa, chỉ tựa ở bên tường, chăm chú nhìn cô.

“Lúc trước cậu đã hứa hẹn gì với tôi? Cậu

nói khi tôi nằm viện thì sao?! Chả lẽ vì cái cô cảnh sát kia trẻ đẹp hơn tôi mà

cậu quên mất tôi đã vì cậu mà đánh đổi tất cả sao?!” Đỗ Mai

Mai nói, vẻ mặt bi thương.

Tả Húc châm một điếu

thuốc, ngón tay kẹp chặt lại, lẩm bẩm “Tôi không quên.”

“Không quên?… Vậy cậu nói tôi nghe

đi! Vì sao bên trong toilet lại có nội y?!” Đỗ Mai

Mai cầm dao chỉ Tả Húc, trong tròng mắt ngập tràn tơ máu.

Tả Húc vô lực hạ cánh tay

xuống, lạnh nhạt nói “Nếu

chị đã nghĩ thế thì cứ cầm con dao đó chém tôi đi! Nhằm thẳng cổ tôi mà chém,

tôi sẽ không né…”

Đỗ Mai Mai nắm chặt chuôi

dao, đôi tay run rẩy. Lại nhìn vẻ mặt u tối của Tả Húc, trong lòng đấu tranh dữ

dội… Loảng xoảng một tiếng, con dao rơi xuống đất.

Giơ đôi tay hoàn mĩ của

mình lên, do dự một chút, sau đó lập tức lảo đảo đi đến trước mặt Tả Húc, ngón

tay vuốt ve má Tả Húc, mắt đẫm lệ nói “Nãi Đường… Thật xin lỗi, xin lỗi

cậu Nãi Đường, cậu đừng giận tôi được không? Xin cậu đừng giận… Là tôi không

tối, tôi không muốn làm tổn thương cậu đâu… Tôi đã hứa sẽ luôn bảo vệ cậu, tôi

chưa từng làm trái lời này đúng không? Cậu cũng đã hứa sẽ không bao giờ rời bỏ tôi,

luôn ở bên tôi mà, đúng không?…”

Tả Húc mím môi không nói,

chỉ nhẹ nhàng nắm ngón tay Đỗ Mai Mai. Thấy thế, Đỗ Mai Mai ôm lấy cổ hắn, lo

lắng nói “Tôi

sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dùng chiêu tự sát để dọa cậu nữa, tôi thề


80s toys - Atari. I still have