
lui khỏi phòng ngủ, toàn thân nổi da gà. Thì ra con trai trong
“lúc đó” rất hung hăng, đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Tả Húc bò lên trên
giường, ôm chặt gối. Ngủ thôi.
Đinh Đới Vĩ thấy Lương Ưu
Tuyền kinh ngạc thì không cho là đúng. Hắn bò bò lên giường, kéo khuỷu tay Tả
Húc, nghiêm túc nói: “Nè,
mấy ngày này tôi phải đi chụp hình với quay MV. Từ giờ cho tới lúc đó chúng ta
cứ đi cùng nhau đi, cho đám phóng viên có tin tức để viết.”
“Hừm. Nói cách khác cậu muốn ở nhà tôi mấy
ngày này chứ gì?”
“Không chào đón tôi sao?” Đinh Đới Vĩ bày ra bộ dạng bị bỏ rơi cực đáng thương.
“Vì sao tôi phải chào mừng một người ăn
không trả tiền, còn tự kỉ chiếm lĩnh giường của mình?” Tả Húc nhíu mày.
Đinh Đới Vĩ nhún nhún
vai, vứt cho Tả Húc một ánh mắt ‘chấp nhận đi’, nghiêng người, ngủ.
Phòng bên ngoài.
Lương Ưu Tuyền đi từ
toilet ra. Các phòng ở đây thiết kế không tệ, cách âm khá tốt. Cô vừa ngáp vừa
trải đệm, nằm xuống còn chưa quên nhìn lại phòng ngủ một cái rồi mới tắt đèn.
※ ※
Sáng sớm hôm sau
Lương Ưu Tuyền là người
rời giường đầu tiên. Cô nấu một nồi cháo đặt trên bàn ăn, bên cạnh đặt sẵn bát
đũa rồi mới cầm chìa khóa xe đi xuống. Cô đã quyết tâm sẽ học lái xe. Đời này
kiếp này chuyện Lương Ưu Tuyền cô có thể làm được, nhất định phải làm thật tốt.
Cô đi thang máy xuống
gara, lại đi ngang qua một khu vực bị dán giấy niêm phong. Đây là gara tư nhân
của Tả Húc.
Lương Ưu Tuyền nhìn cái
thẻ mật mã trong tay chợt phát hiện ra một sự thật. Tả Húc đối với những việc
nhỏ nhặt thường ngày thường không chú tâm. Chẳng hạn nói đến việc đặt mật mã,
1234 mà cũng xem là mật mã? Nói đi cũng phải nói lại, thế này thì giả sử gara
có bị đột nhập cũng hoàn toàn là điều dễ hiểu.
Lương Ưu Tuyền đứng lại
trầm tư… Như thế kẻ thật sự buôn lậu vũ khi cũng không nhất định là người thân
thiết với Tả Húc. Chẳng lẽ, Tả Húc đại khái biết người đó là ai, nhưng trong
danh sách ấy có bạn bè hắn, hắn không muốn hại đến bạn bè nên không dám nói ra?
Cũng đúng. Hiện tại đã có
một số người rất đang nghi, bao gồm thư ký Lưu Na, lái xe Trương Cường, người
yêu Đinh Đới Vĩ… Hừm, tạm thời chỉ có ba người này thôi.
“Lương tiểu thư dậy sớm vậy?”
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo
đến, vừa nghĩ thôi thì lái xe Trương Cường đã xuất hiện, còn nhiệt tình chào
hỏi. Lương Ưu Tuyền quay lại gượng cười, thấy trong tay anh ta có cầm chìa khóa
liền hỏi: “Tổng
giám đốc chưa cho anh nghỉ sao?”
“Làm sao được chứ. Tổng giám đốc kêu tôi
mang đến mấy văn kiện, chứ mấy ngày nay tôi vẫn chạy tới chạy lui ở studio
đấy.” Trương Cường ngốc nghếch cười.
Lương Ưu Tuyền vội gật
đầu “Vậy
anh làm việc đi.” Cô vừa nói vừa quan
sát cử chỉ hành động của Trương Cường. Trương Cường nguyên là lái xe taxi,
nhưng do hâm mê bài bạc nên phải bán xe. Ba năm trước được Tả Húc thuê làm lái
xe riêng, quan hệ chủ tớ, chưa nói đến ân tình.
Lương Ưu Tuyền ngồi xổm
trước gara… Trong gara không có một chiếc xe nào, chỉ toàn súng ống. Tuy thế
nhưng cảnh sát trong quá trình điều tra không thu được một dấu vân tay đầy đủ
nào, chứng tỏ thủ phạm rất giảo hoạt. Về phần cảnh sát làm sao nhận được tin
báo, thì là do có điện thoại nặc danh gọi đến, nhưng khi điều tra thì thấy đó
là dãy số đến từ buồng điện thoại công cộng.
Phàm đã đi qua đều sẽ để
lại dấu vết! Lương Ưu Tuyền tin chắc nhất định cuối cùng sẽ bắt được thủ phạm
đem ra phơi bày trước công lý,
…
Một giờ sau
Lương Ưu Tuyền tập lái
xong liền quay về chung cư, thấy Tả Húc đang cùng Đinh Đới Vĩ ngồi ăn sáng.
Đinh Đới Vĩ cứ vừa ăn vừa nói, còn Tả Húc ngồi bên cạnh vừa đọc báo vừa ăn
cháo. Lương Ưu Tuyền liếc liếc, đúng là giống hệt đôi vợ chồng. Bà vợ thao thao
bất tuyệt, ông chồng giả vờ mắt điếc tai ngơ không để ý.
“Tiểu Tuyền Tuyền, sao không phải cháo yến
mạch cùng thịt hun khói kèm trứng ốp lết…” Đinh
Đới Vĩ theo thói quen bắt đầu đùa giỡn.
“Tôi nấu cho anh món bánh bao nhân thịt
người nhé?” Lương Ưu Tuyền lạnh lùng.
“…” Đinh
Đới Vĩ nheo nheo mắt. Đột nhiên nhớ tới hắn với Tả Húc đang giả làm tình nhân,
không khỏi muốn chọc ghẹo. Vì thế hắn tựa xuống vai Tả Húc, chớp chớp mắt hờn
dỗi: “Darling à… Người ta thích ăn cơm Tây cơ…”
Tả Húc không ôn không hỏa
nhìn hắn, mặt cười cười, lại thuận có cái bèn che khuất liền đạp thật mạnh
xuống chân Đinh Đới Vĩ.
Đinh Đới Vĩ nhe răng trợn
mắt, cố gắng không thét lên vì đau đớn, đồng thời cố nặn ra một nụ cười, đấm
như mưa vào vai Tả Húc: “Đáng
ghét, lại đùa giỡn người ta…” Nhìn qua
thì tưởng đang trêu đùa với người yêu, nhưng thật ra là toàn lực dồn vào cú
đánh.
Lương Ưu Tuyền thấy thế
đầu tê dại, vội trốn vào toilet. Đúng là cái đồ, đã bê đê còn bị biến thái!
Tả Húc nhân dịp Lương Ưu
Tuyền đi khuất, lập tức phản công, kêu Đinh Đới Vĩ là đồ bẩn thỉu này nọ!
Đinh Đới Vĩ ôm bụng cười
to, đúng là vui thật đấy. Nhưng mà nhìn trộm cảnh sát tắm xem chừng còn thú vị
hơn!
(QLCC: không muốn nói gì đâu, nhưng mà
đúng là biến thái siêu độ!!!)
Tả Húc đang ngồi đọc báo,
lúc ngẩng đầu thì giật mình. Đinh Đới Vĩ đang trườn đến nhà tắm…
Oạ