
cho ngài xem xét.” Nói xong, hắn đẩy Lương Ưu Tuyền ra phía trước, tiếp
tục chém gió: “Người nay có kinh nhiệm đóng thế hơn ba năm,
chính là một thiên tài trong lĩnh vực võ thuật. Tiểu Tuyền à, bỏ kính ra cho
Vương chủ tịch nhìn thử đi.”
“…” Lương
Ưu Tuyền âm thầm nắm tay lại, đã biết trước tên này tuyệt đối không phải người
tốt rồi mà. Nhưng cô đã hứa sẽ đáp ứng yêu cầu của Tả Húc nên dù không muốn thì
vẫn phải bỏ kính xuống, như một món hàng đem ra triển lãm.
Vương chủ tịch bây giờ
mới chú ý đến Lương Ưu Tuyền. Hắn không khỏi hai mắt sáng ngời, nhìn nhìn cô
tình nhân bên cạnh, lại khó hiểu nhìn Tả Húc hỏi: “Xinh thế này mà lại chỉ có thể
làm diễn viên đóng thế sao?!”
“Xinh? Mong ngài nhìn kĩ, dáng người rất
bình thường. Hơn nữa cô ta là người mới, tiền kiếm được không cao, ra mắt cô ta
chịu không ít phí tổn.” Tả Húc không cho
là đúng liền đáp lại.
Lương Ưu Tuyền quả thật
không thể xem là đại mĩ nữ, nhưng ngũ quan của cô cực kì tinh xảo, làn da trắng
nõn, càng xem càng thuận mắt. Hơn nữa quan trọng nhất là cô một chút cũng không
hề trang điểm. Chẳng qua chỉ những người hiểu rõ Lương Ưu Tuyền mới biết, cô bề
ngoài hiền lành ngây thơ, thực ra tính tình dữ như một con hổ cái.
“Kịch bản được chế tác rất hoàn mĩ, theo
kinh nhiệm của tôi, lợi nhuận tốt thì không bồi thường. Bất quá chúng ta cũng
là lần đầu tiên hợp tác, Vương chủ tịch cũng không cần nóng lòng kí hợp đồng,
cứ suy nghĩ thật kĩ đi đã. Về phần nữ chính, kì thật chúng tôi đồng ý dùng
người ngày tiến cử, chỉ là quá trình đóng phim này đầy gian nan, tỉ lệ thành
công chỉ có một phần vạn, xin hai vị cân nhắc kĩ lưỡng.” Tả Húc nhìn thư kí bên cạnh, nói: “Giám
đốc Trương hẹn mấy giờ?”
Thư kí nhanh chóng hiểu
ý, liền mở laptop ra xem: “Dạ thưa, đêm nay 9h30 ạ.”
Tả Húc nghe thế liền đứng
dậy, còn cố tình làm đổ cốc nước trên bàn. Lương Ưu Tuyền nhanh tay lẹ mắt,
khom người đỡ được cái cốc thủy tinh rồi đặt lên bàn. Một giọt nước cũng chưa
rớt ra.
Trăm nghe không bằng một
thấy, mới đầu Vương chủ tịch có hoài nghi nhưng hiện giờ đã hoàn toàn tin tưởng
Lương Ưu Tuyền thật sự là cao thủ võ thuật. Nếu để vị mỹ nữ này làm diễn viên
đóng thế thì hắn thật xấu hổ thay cho cô tình nhân của mình. Hơn hết, hắn tự
thấy mình chính là ếch ngồi đáy giếng, cứ nghĩ chỉ cần nhan sắc là có thể làm
diễn viên, không nghĩ đến muốn nổi tiếng trong ngành này thì còn cần nhiều yếu
tố hơn nữa. Huống chi vị “Trương giám đốc” kia thực sự gây áp lực lớn, Vương
chủ tịch lúc này hiển nhiên có chút đứng ngồi không yên.
“Đợi chút Tả tổng giám, tôi tin tưởng anh.
Không cần suy nghĩ thêm nữa, lập tức ký hợp đồng thôi. Về vấn đề nữ chính thì
để khi khác vậy. Nghĩ lại…” Vương chủ tịch dù
sao cũng là thương nhân, muốn lấy lòng tình nhân kia thì chỉ cần vài cái vòng
kim cương là được rồi.
“Chúc hợp tác thành công.” Tả Húc giơ chén rượu lên, thong thả cười. Thư ký nhanh
chóng đem bản hợp đồng lên, về phần ký kiếc Tả Húc vốn không cần quan tâm. Mà
nhà sản xuất thấy thật nhẹ nhõm, một câu vô nghĩ cũng chưa nói đã có tiền chế
tác đến tận tay.
Lương Ưu Tuyền trừng mắt
nhìn Tả Húc, đúng là đồ gian xảo, dám lợi dụng cô để kiếm tiền.
Hợp đồng ký kết thành
công, Tả Húc cũng không ở lại cùng đối tác ăn cơm, mà tự chi tiền túi ra mời
Lương Ưu Tuyền đi ăn lẩu.
…
Thời điểm này vừa đúng
thời gian ăn cơm tối, quán lẩu đông vui náo nhiệt. Vừa ngồi xuống Lương Ưu
Tuyền đã gọi rượu: “Năm
bình Yên Kinh, nhớ ướp lạnh đấy.”
“…” Tả
Húc nhíu mày “Tôi còn phải lái xe, không thể uống rượu được
đâu.”
“Hả? Tôi gọi cho tôi chứ có gọi cho anh đâu
mà lo.” Lương Ưu Tuyền bưng một đĩa thức ăn nhẹ lên, cô đang
đói lắm.
“…” Nữ
tửu quỷ and nữ thùng cơm. (QLCC: nghĩa là tham ăn tục uống đó).
Khi hơi nước bắt đầu bốc
lên nghi ngút, Lương Ưu Tuyền xoa xoa tay, gắp một miếng thịt dê lên bỏ vào
miệng.
Tả Húc ngồi bên cạnh nhìn
cô ăn như nhìn con quái vật chết đói mười năm. Thế này mà cũng gọi là phái yếu
á? Uống rượu như hũ, còn há to miệng hết cỡ ra để nhét thức ăn vào, đúng là y
hệt đàn ông. Nhưng mà hắn ngược lại thích loại người như thế này, không câu nệ
ý tứ. Ăn no được thì nhất định phải ăn cho no.
“Hôm nay biểu hiện rất tốt. Anh hai thưởng
cho em rồi nhá.” Tả Húc vờ như vô ý gắp cho Lương Ưu Tuyền một ít rau
thơm.
“Chỉ có thể ăn trong vòng 10 ngàn (tiền
TQ) sao?” Lương Ưu Tuyền nhíu mày.
“Với sức ăn của cô thì thế sao đủ. Tôi
cũng rất hào phóng đấy, nhưng đừng vượt quá 50 ngàn.” Tả Húc trêu chọc đáp.
Lương Ưu Tuyền khinh bỏ
liếc hắn: “Miễn
anh không bỏ đói tôi là được rồi. Tôi cũng không phải ngôi sao điện ảnh như các
anh, phải nhịn ăn hằng ngày. Tôi chỉ ăn ít một chút thôi đã không chịu nổi
rồi.”
Cô mới đi cùng Tả Húc một
ngày, liền phát hiện các diễn viên khi ăn cơm luôn tiện thể hóa trang với đọc
kịch bản. Dĩ nhiên cảnh sát hình sự khi ăn cơm cũng thường tiện thể kiểm tra
súng ông,… nhưng đó chỉ là những khi có nhiệm vụ khẩn cấp. Rõ ràng là hoàn toàn
khác nhau.
“Từ lúc nào tôi phải lo lắng chuyện cơm
nước cho cô thế?” Tả Húc t