
à ác cười.
“Tôi lái xe cho anh, lại còn bảo vệ anh,
thậm chí còn bị người ta sỉ nhục là dáng người xấu xí nữa! Chẳng lẽ đến cơm ăn
anh cũng không cho tôi à?” Lương Ưu Tuyền
cảm giác mình thật thảm hại.
Tả Húc nhịn không được
bật cười: “Được
được. Ai bảo cô là lục tỷ chứ.” (QLCC: lục ở đây là màu xanh nhé)
“Sao lại là mà lục tỷ? Chỉ có mấy loài sâu
lá mới xanh thôi mà.”
“Mặc cảnh phục thì đều là lục tỷ hết.
Nhanh ăn đi.” Tả Húc lại đem rau dưa bỏ vào bát cô.
Lương Ưu Tuyền uống một
hớp bia lạnh, sảng khoái nheo mắt lại:“Muốn thịt có thịt, muốn rượu có rượu,
muốn ngủ liền có giường. Thật thoải mái, thiên đường chính là đây…”
Tả Húc trợn trừng mắt: “Cô uống vừa
thôi. Đừng tưởng nhân cơ hội chiếm giường của tôi.”
Phụt… Lương Ưu Tuyền lãng
phí ngụm bia kia, bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không biết xấu hổ,
tôi mà có ý đồ với anh tôi chết liền. Tôi chỉ thích người bình thường thôi.” Cô không khỏi rùng mình.
“Cô hóa ra kỳ thị người đồng tính. Cầm
thú!”
“Tôi không phải kỳ thị, chỉ là không ưa
thôi. Anh là do mẹ anh sinh ra, mẹ anh nhờ ba anh mới sinh ra anh. Nếu thế giới
này nam yêu nam, nữ yêu nữ thì lấy đâu ra con? Mà giả sử nhận nuôi con đi chăng
nữa thì kêu ba với mẹ như thế nào?” Lương
Ưu Tuyền tặc lưỡi, thở dài một tiếng.
“…”
Sau khi cơm no rượu sau,
Lương Ưu Tuyền ngồi ở ghế phụ xoa xoa bụng. Ngày mai nhất định phải luyện lái
xe, quyết không được để bị Tả Húc xem thường.
Nửa giờ sau họ đã về đến
nhà của Tả Húc. Tả Húc vừa muốn mở cửa, Lương Ưu Tuyền đã giật mình phát hiện
thấy trong nhà có ánh đèn. Cô lấy một tay ngăn Tả Húc ở phía sau, cẩn thận lắng
nghe.
Ngược lại, Tả Húc dựa vào
tường, châm một điếu thuốc. Một chút cũng không giống một nạn nhân đang ở trong
tình thế nguy hiểm.
Cho đến khi Lương Ưu
Tuyền rút súng ra, nhẹ nhàng hết sức lên đạn, Tả Húc mới mở miệng: “Tôi biết ai ở
trong nhà, không cần hoảng sợ.”
“…” Lương
Ưu Tuyền ngoái đầu lại trừng mắt nhìn hắn, cất súng đi.
Cô mở cửa ra. Phòng khách
chỉ mở một chiếc đèn bàn, không có bóng người.
Tả Húc lách qua người
Lương Ưu Tuyền, cởi áo khoác ra, chỉ nghe phòng ngủ “két” một tiếng liền mở ra.
Theo sau là một người con trai cao gầy mặc áo ngủ màu xanh lam, ôm theo một cái
gối rất to đi ra. Tên đó hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Lương Ưu Tuyền, run
rẩy bước đến chỗ Tả Húc, đặt trán ở vai hắn, trông thực vô cùng đáng thương.
“Nãi Đường… Tôi buồn quá…” Anh ta dùng giọng nói trầm trầm của mình ra để làm
nũng, nghe thật sự là rất…ba chấm.
Tả Húc vỗ vỗ vai anh ta.
Tuy không nói gì nhưng nhìn ra rất rõ là đang an ủi.
“?!”… Lương
Ưu Tuyền lùi lại vài bước, nghiêng đầu đánh giá người con trai này. Tuy rằng
anh ta style kì quái, tóc nhuộm màu bạch kim, nhưng quả thực rất đẹp trai. Mà
hai người kia bộ dạng ái muội thật khiến cô mở rộng tầm mắt.
Hừm, người này chắc là
bạn trai Tả Húc nhỉ? Hay là bạn gái? Thật không biết xưng hô thế nào nữa.
Nhưng mà Lương Ưu Tuyền
cũng chưa quên công việc của mình. Đối vơi người lạ mặt kia vẫn cần kiểm tra an
toàn đã.
Anh chàng kia hình như
đang định nói gì đó, đột nhiên phát hiện trước mặt có một bàn tay nhỏ bé, hắn
nhíu mày: “Móng
vuốt của ai đó? Chai sạn kìa, xấu xấu!”
Lương Ưu Tuyền quanh năm
làm việc vất vả nên ngón tay bị chai cũng là bình thường, cô cũng biết bản thân
mình không được xinh đẹp. Nhưng mà cái người nam không ra nam nữ chẳng ra nữ
này đúng là quá ác mồm độc miệng, đúng là người yêu Tả Húc có khác.
Lương Ưu Tuyền kéo cổ áo
tên kia, ra lệnh: “Anh
đi ra đây với tôi một lúc.”
“Nãi Đường, bà chằn lửa này là ai a a a…” Tên kia thấy Lương Ưu Tuyền vẻ mặt nguy hiểm, kéo kéo
cổ tay Tả Húc.
“Đừng cầu cứu con bò sữa đó nữa, vô ích
thôi! Theo chị ra đây!” Lương Ưu
Tuyền nhìn Tả Húc, ánh mắt toát lên thông điệp “Đừng có cản trở nhiệm vụ của
tôi, giết đấy!”. Tả Húc nhún nhún vai, ra vẻ “tùy thôi” rồi thản nhiên quay về
phòng tắm rửa.
“Tên?”
“Vạn Người Mê.”
Có tiếng các đốt ngón tay
khục khục.
“Đinh Đới Vĩ.”
Lương Ưu Tuyền giật mình.
Lẽ nào cái số điện thoại có chữ “D” mở đầu kia là số của tên này à? (Cô có lén
lút tra, số điện thoại kia người đăng kí là Tả Húc) Cái người mà Tả Húc ôn nhu
cười nói với lại là người đàn ông này á?… Buồn nôn, buồn nôn quá.
“Tuổi?”
“Cô đúng là không biết phép tắc. Chưa nghe
câu ‘tuổi tác của người đẹp trai là bí mật’ à?”
Răng rắc, chiếc bút trong
tay Lương Ưu Tuyền gãy làm đôi.
“…” Đinh
Đới Vĩ lén lút lườm cô “26.”
“Nghề nghiệp?”
“Cô đến tôi cũng không biết á? Nhà
quê lên tỉnh à? Mở to mắt ra mà nhìn kĩ lại bổn đại gia đi.”
Lương Ưu Tuyền nhìn thẳng
vào khuôn mặt xinh đẹp của hắn: “Nghề nghiệp?”
Đinh Đới Vĩ suy sụp hạ bả
vai: “Ca
sĩ. Tôi với Nại Đường là…”
“Chuyện ấy không quan trọng. Đưa chứng
minh thư đây, tôi cần kiểm tra hồ sơ của anh.”
Đinh Đới Vĩ không nhịn
thêm được nữa, đập bàn cái rầm!
“Cái đồ đàn bà chua ngoa, cô có quyền gì
mà kiểm tra hồ sơ của tôi? Cô tưởng mình là cảnh sát chắc?!”
Cạch! Cảnh huy ngoan
ngoãn nằm trên bàn.
“…” Đinh
Đới Vĩ giơ ngón tay cái lên, ngoa