
hìn ai cũng như phần tử
tội phạm thế chứ.” Tả Húc quay xuống nháy mắt mấy cái: “Như
anh này, là người tốt nhất em từng gặp, khó hạ thấp tiêu chuẩn nữa à nha?”
Lương Ưu Tuyền trợn mắt
lên lườm hắn một cái, thừa dịp tâm tình không tốt, dứt khoát đem những chuyện
nên hỏi và không nên hỏi nói ra: “Đàn ông ba mươi như hoa nở rộ,
phụ nữ ba mươi như bã đậu vứt đi. Anh quá là ích kỉ, cho tới giờ cũng không
thèm nghĩ cho em!”
“Sao lại là anh ích kỉ hả? Chỉ là muốn em
đợi vài năm…”
“Em có thể đợi, nhưng là em có thể đợi
được kết quả hay sao?!”
Tả Húc dừng xe, nghiêm
túc hỏi: “Em
là không tự tin vào bản thân, hay là không tin tưởng anh?”
“Em không tin vào em cũng chẳng tin vào
anh.” Lương Ưu Tuyền thở phào một cái, nói: “Không
nói đến chuyện anh có phải người của công chúng hay không, nhưng tất cả bạn bè
bên cạnh anh, không có ai chào đón em.”
Tả Húc chui xuống ghế
sau, ngồi cạnh cô, hỏi: “Vì
sao phải để ý ánh mắt người khác? Em không thấy là mình suy nghĩ nhiều quá rồi
hay sao?”
“Có một số việc không phải em không muốn là
có thể tránh được, huống chi anh cũng không nói nhất định sẽ lấy em.”
“Anh còn cần phải nói thế nào nữa Lương Ưu
Tuyền? Em còn muốn anh làm như thế nào? Anh ngay cả chuyện em ngực phẳng cũng
có thể tiếp nhận… Á…” Ngực Tả Húc được ăn ngay một quyền rất mạnh của cô.
Hắn ôm vai cô, không biết
làm sao nói: “Nếu
có vấn đề chúng ta có thể cùng nhau giải quyết, em không nói làm sao anh biết
em cuối cùng là đang sợ cái gì?”
Lương Ưu Tuyền dừng ở đôi
mắt hắn, chẳng lẽ nói cho hắn biết, ân nhân cứu mạng của hắn Đỗ Mai Mai chính
là chướng ngại lớn nhất của bọn họ?
Tả Húc sẽ không hiểu nổi,
chính là vì cô quá yêu hắn, mới không hi vọng hắn sẽ rơi vào tình huống khó xử.
Lương Ưu Tuyền vuốt ve
khuôn mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng di động trên da thịt hắn… “Anh cũng đừng để
ý, mặc kệ em là gả cho Trương Tam hay Lý Tứ thì đó cũng đều là sự lựa chọn của
em, dù hối hận cũng sẽ không tìm anh tố khổ.”
Tả Húc nắm ngón tay cô
thật chặt, chậm rãi di chuyển đến đôi môi. Kỳ thật hắn hiểu, từ tận đáy lòng cô
đang đấu tranh, nhưng là hắn còn có thể nói gì được nữa đây? Dường như, hắn chỉ
có thể làm hết sức mình mà giữ cô lại, hưởng thụ từng giây phút được ở bên
nhau.
Chính vì hắn cũng yêu cô,
mới hi vọng cô có thể sống vô ưu vô lự. Nhưng là hắn không cách nào thuyết phục
chính mình buông tay, không cách nào ép bản thân bỏ qua cô gái rất tốt như vậy.
Trước mặt cô, hắn không cần che dấu mệt mỏi, không cần che dấu cảm xúc, cô
nguyện ý yên lặng ở bên làm bạn với hắn, cũng có thể cùng hắn uống thả cửa đến
bình minh… Lương Ưu Tuyền vĩnh viễn cũng không hiểu, đây chính là điểm đáng yêu
của cô.
“Ngày mai là cảnh quay cuối cùng của Đại
Nhật Tử*, em tới xem được không?”
(* chắc là tên bộ phim
nhỉ =v=)
“Em phải đi làm.” Lương Ưu Tuyền mất tự nhiên cụp mắt xuống.
“Cảnh này có cảnh ‘xe bay’, từ trên vách
núi bay sang chỗ khác, tính nguy hiểm khá cao đấy. Vì để đạt được hiệu quả tối
da, anh quyết định không dùng thế thân. Vạn nhất anh có ra sao, em sẽ không gặp
được anh nữa rồi.” Tả Húc ưu thương nhìn cô.
Trong lòng Lương Ưu Tuyền
vang lên tiếng thình thịch: “Đồ hâm! Anh cũng không phải võ sư chuyên
nghiệp, cần gì mạo hiểm như thế?!”
Tả Húc buông tay cô ra,
tựa ở cửa sổ xe thở dài một tiếng, nói yêu ớt:“Hết cách, anh là người đàn ông thích theo
đuổi sự hoàn mĩ, em không rảnh thì đừng đến…”
Nghe hắn nói vậy, lòng
Lương Ưu Tuyền có chút đắn đo. Hai người ngồi bên nhau im lặng 10 phút, cuối
cùng, Lương Ưu Tuyền kéo kéo tay áo hắn, nhỏ nhẹ nói: “Đừng tự mình
đóng ‘xe bay’ được không, trong lòng em có chút không nỡ?…”
Tả Húc xoa xoa khuôn mặt
cô, tỏ ý không để ý, sau lại an ủi cô một chút:“Đùa với em thôi, sẽ
không có chuyện gì đâu.”
Lương Ưu Tuyền nhíu mày,
không nói gì nữa, trong lòng lại vướng mắc.
…
Tả Húc đưa cô về cửa
chung cư, điện thoại hắn lại không ngừng vang lên, cho nên hắn phải lập tức
quay về đoàn làm phim. Lương Ưu Tuyền lập tức rất lo lắng đến vụ quay phim ngày
mai, nhưng lời nói cứ ngừng lại ở miệng, muốn nói lại thôi.
Cho đến khi xe Tả Húc đã
đi xa, cô vẫn đứng yên tại chỗ như trước, nhanh chóng cầm di động lên nhưng lại
không biết nên khuyên can thế nào.
Cô về đến nhà, thấy người
nhà đang vui vẻ ăn cơm, đương nhiên có cả Dương Phỉ Nhi ở đó.
Các trưởng bối gọi Lương
Ưu Tuyền vào ăn cơm cô cũng không để ý, lo lắng quay về phòng ngủ, ngã xuống
giường, tâm tình phức tạp. Trong đầu hiện ra cảnh máu me đầm đìa khiến cô không
muốn nghĩ đến nữa, lại không khống chế được những suy nghĩ trong đầu.
… Bởi vì Tả Húc không
chịu trách nhiệm nói ra nội dung của giả thuyết, khiến cô đêm nay mất ngủ.
.
.
Ngày hôm sau, trời mới tờ
mờ sáng
Lương Ưu Tuyền đeo khẩu trang,
kính râm, mũ, lén lút đi vào trường quay.
Bởi vì là quay ở ngoài
sân nên cô thuận lợi tránh được sự kiểm tra của nhân viên, nhanh như chớp trốn
vào một góc rất kĩ.
Cô giơ cao ống nhòm lên,
lại phát hiện nhân viên đoàn làm phim đang dựng cảnh tại chỗ, một chiếc xe moto
việt dã màu