Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tỷ, Cho Em Đường Sống !

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 8.00/10/312 lượt.

ng Ưu Tuyền

dùng toàn lực đẩy chiếc xe máy ra… Nhưng mà một cánh tay dính đầy máu tươi làm

cô muốn chết ngất.

Cô nằm rạp trên mặt đất

nắm chặt cánh tay huyết thịt mơ hồ cơ, chỉ mới kéo nhẹ một cái mà cánh tay đã

bị cô lôi hẳn ra, giống như không còn giữ níu giữ nó lại nữa.

Hiển nhiên, một cánh tay

của Tả Húc đã đứt rời.

Cô không dám kéo nữa,

những thứ trong bụng ọc lên đến tận họng lại không cách nào nôn ra, chỉ có thể

nuốt xuống. Lương Ưu Tuyền ngã khuỵu xuống đất, muốn ngất xỉu. Ngay sau đó, cô

giống như phát điên vứt tất cả những hòn đá và thùng giấy ra, lại sợ sẽ rơi vào

Tả Húc đang bị thương, cho nên bất kể vật gì cô cũng ném thật xa thật xa. Hai

chân cô nhũn ra, toàn thân run rẩy, dù mu bàn tay đã bị dây kẽm cứa rách cũng

không hề hay biết.

Cô muốn mắng chửi Tả Húc

thật to, nhưng những lời mắng mỏ lên án mạnh mẽ cứ kẹt trong cổ họng, một chữ

cũng không nói ra. Chỉ cần hắn còn sống, dù là tàn phế cũng được, cô sẽ chăm

sóc hắn cả đời, chỉ cần còn sống mà thôi.

“Có ai không, có ai không…” Lương Ưu Tuyền khản giọng la lên, đối mặt với khung

cảnh lộn xộn cao ngất trc mắt, một mình cô biến thành nhỏ bé. Nhưng không có

người đến giúp cô, không có ai giúp cô chuyển những mẩu đá vụn đủ khả năng đè

chết Tả Húc kia ra!

Vì thế, Lương Ưu Tuyền

luống cuống cầm điện thoại lên gọi cấp cứu, nhưng cô không phân biệt được nút

nào với nút nào. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, chui qua những khe hở, không

biết rơi ở đâu.

Cô là cảnh sát hình sự,

đã nhìn vô số người bị thương, thậm chí có thể vừa xem những tấm ảnh chụp máu

me be bét vừa ăn cơm, nhưng hôm nay, đến dũng khí để nhìn cô cũng không có.

“Không được chết, anh nghe được em nói

không Tả Húc?! Mặc kệ anh biến thành dạng gì em cũng sẽ không bỏ anh, dù là

tiểu tam, tiểu tứ hay tình nhân nhị nãi gì tìm đến em cũng không bỏ cuộc! Tả

Húc anh không được bỏ cuộc! ~”

Lương Ưu Tuyền khóc đến

không thể hô hấp, động tác vận chuyển đá càng lúc càng nhanh. Cô sẽ không ngừng

lại, cho dù cô chỉ còn một hơi thở cũng tuyệt đối không dừng lại.



Đúng lúc này, một âm

thanh không vội không chậm vang lên sau lưng cô:

“Lương tiểu thư, đá sắp sập rồi, mau ra

đây ah, rất nguy hiểm đấy, không cần lo cho sống chết của Tả Húc nữa đâu…”

“Không muốn chết thì cút ra xa cho chị

đây!”

Lương Ưu Tuyền mạnh mẽ

quay đầu lại, tức giận mắng. Nhưng khi cô thấy rõ người trước mắt là ai, suy

nghĩ của Lương Ưu Tuyền đình trệ một giây.

Cô dùng sức dụi dụi mắt,

thế mới phát hiện Tả Húc vẫn còn sống sờ sờ đang đứng sau lưng mình.

Tả Húc nghiêng đầu, nhìn

cô cười, hai tay giơ lên xoay một vòng, chứng minh tứ chi của hắn vẫn hoàn hảo,

không tổn hại.

Lương Ưu Tuyền cứng nhắc

nhìn hắn, không nói được cảm giác lúc này là tức giận hay là may mắn, cô lau

nước mắt, rút cánh tay đang nằm trong đá vụn ra: Móa! Là hàng giả!

Cùng lúc đó, đám nhân

viên trốn sau đống phế tích nhao nhao đi ra, cùng nhau dọn dẹp 3 met vuông mô

hình phế tích.

Lương Ưu Tuyền chăm chú

nhìn đống “phế tích” đang chậm chạp di chuyển, bỗng dưng giật bắn người, đi đến

mô hình phế tích xem xét, giật mình phát hiện cái đống lổn ngổn này đều là làm

từ nhựa plastic, phía sau còn giấu một cái nệm khí phồng to, đương nhiên là

biện pháp bảo hộ Tả Húc không bị thương. Đương nhiên, mấy hòn đá và thùng giấy

thật chỉ có mấy cái đè lên cánh tay kia.

Nói đến giản một chút,

“vách núi” cao 5m và “phế tích” cao 3m tạo thành một hình tam giác, Lương Ưu

Tuyền bị nhét vào giữa hình tâm giác, hai bức tường ngăn cản, hóa ra khi cô ở

bên cạnh gào khóc thì những người khác vẫn đứng sau vách tường đạo cụ xem náo nhiệt?

Xoẹt xoẹt xoẹt, Lương Ưu

Tuyền tức đến sùi bọt mép, xắn ống tay áo lên tới gần Tả Húc.

“Anh biết em sợ thế nào không? Anh còn đùa

em?!~” Cuối cùng Lương Ưu Tuyền đã biết vì sao không có ai

đến cứu Tả Húc, bởi vì chỉ có cô là điên điên dở dở tin vào vở hài kịch này!

Tả Húc thấy cô khí thế

hung hung*, giơ cao hai tay lùi lại, giải thích:“Kịch bản do anh thiết

kế không tệ đúng không? Đừng nóng giận đừng kích động chứ, hơn nữa mấy cái đạo

cụ mô phỏng này là anh phải bỏ ra không ít tiền đấy, còn không phải là để thử

lòng em…”

(* bỏ dầu vào lửa, hay là

đang tóe lửa nhỉ?)

Cái đức hạnh đã lâu không

bị ăn đòn kia vẫn như vậy. Phải nói, cũng tại Lương Ưu Tuyền không để ý đến

điểm quan trọng nhất, phim về tình yêu của một người mù làm sao lại có cảnh bay

qua vách núi được chứ?

Lương Ưu Tuyền chỉ biết

là mình đã bị chơi xỏ. Cô dùng ánh mắt lướt qua đám nhân viên xung quanh, dùng

một chút lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy Tả Húc lùi về phía sau đống đạo cụ,

lập tức túm cổ Tả Húc: “Hôm nay em không đánh anh máu chảy đầu rơi, em không họ

Lương!”

Nói xong, cô giơ nắm đấm

lên. Tả Húc lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi ra một đống

phiếu, xòe ra trước mặt cô như đang xòe bài. Hắn rút trong đó ra một tờ, xé

toạc.

Nắm đấm của Lương Ưu

Tuyền dừng giữa không trung, trừng mắt nhìn mấy cái phiếu handmade xấu xí kia.

Nếu cô nhớ không lầm thì

đây là trò hề ngây ngô cô với Tả Hú