
đang uống
rượu với một mĩ nữ trong kia.”
“A?… Cùng ai?”
Cổ Ngọc chỉ chú rể Lâm
Trí Bác: “Cô
không thấy là không có cô dâu ở đó sao?”
“…” Lương
Ưu Tuyền nghi hoặc, anh hai thân với Tiếu Hồng lắm sao?
.
.
Trong chòi nghỉ yên tĩnh,
Tiếu Hồng cùng Lương Ưu Hoa ngồi một góc. Cô liên tục uống, dường như muốn
chuốc say bản thân. Lương Ưu Hoa mịt mờ nhìn cô, lại chuyển ánh mắt đến Dương
Phỉ Nhi. Dương Phỉ Nhi cũng uống rất nhiều, một đống đàn ông đang vây quanh cô,
cô giống như một “nữ vương” đang tiếp đãi khách mời.
Tiếu Hồng nhìn theo ánh
mắt hắn, mượn sức rượu, cô lớn mật nói: “Em vẫn anh cho rằng anh Tiểu Hoa
không giống đàn ông bình thường, hóa ra cũng không chạy thoát được những mĩ
nhân gợi cảm.”
Lương Ưu Hoa giật mình,
khó hiểu: “Em
nói thế là có ý gì?”
Tiếu Hồng quơ quơ chén
rượu, một hơi uống cạn, lại lắc đầu: “Cuối cùng em đã hiểu đợi chờ
trong yên lặng là hành vi ngu xuẩn cỡ nào…” Cô chậm chạp đứng lên, đi về phía chồng mình, trong nụ cười mang theo
nước mắt, khoa trương tự nói: “Càng ngu xuẩn hơn là cho dù làm
bất kì điều gì cũng vẫn không thu hút được sự chú ý của người đàn ông đó.”
… Cay đắng nhất trên thế
giới này là khi đứng trước mặt anh, anh lại không biết em yêu anh, thậm chí đã
quên đi sự tồn tại của em.
Một buổi tối sáu năm
trước, năm đó Tiếu Hồng mới 17 tuổi, trên đường về nhà, cô nhìn thấy Lương Ưu
Hoa ngã ở ven đường, uống đến say mèm.
Tiếu Hồng vốn muốn đưa
Lương Ưu Hoa về nhà, nhưng cô không thể nâng Lương Ưu Hoa to cao như thế dậy
được, đành ngồi bên cạnh Lương Ưu Hoa chờ hắn thanh tỉnh. Lương Ưu Hoa ngồi
dưới gốc cây, đầu tựa vào vai Tiếu Hồng, nói ra bí mật trong lòng mình, hắn gặp
được nữ sinh mình thầm mến nhiều năm ở sinh nhật người bạn. Nhưng mà, trong một
năm nghĩa vụ quân sự của Lương Ưu Hoa, nữ sinh đó đã hẹn hò với nam sinh khác,
đến hôm nay vẫn hạnh phúc. Trong lúc vô tình, nữ sinh nửa đùa nửa thật hỏi
Lương Ưu Hoa, năm đó tớ còn tưởng cậu thích mình đấy, nhưng đợi mãi vẫn không
thấy cậu tỏ tình. Lương Ưu Hoa hỏi cô ấy, nếu hắn tỏ tinh, cô có đồng ý không.
Nữ sinh cười cười, lặng lẽ nói, cô ấy không muốn chờ đợi.
Ở giây phút đó, Tiếu Hồng
nhìn thấy bộ mặt Lương Ưu Hoa không muốn ai hay biết, sự si tình của hắn, khóe
mắt ướt át của hắn, tựa như một dòng nước lũ chảy thẳng vào bờ ruộng của cô. Cô
biết, mình đã yêu người đàn ông luôn kìm nén cảm xúc này rồi.
Nhưng Lương Ưu Hoa chỉ
coi cô như một người em gái. Cô để thu hút sự chú ý của Lương Ưu Hoa, mỗi ngày
đều đến Lương gia, nhưng Lương Ưu Hoa vẫn không nhìn đến sự tồn tại của cô. Vì
thế, cô mới nổi điên đi cướp đoạt bạn trai Lương Ưu Tuyền, nhưng Lương Ưu Tuyền
lại như một con đà điểu, không hề chạy đến khóc trước mặt anh hai cáo trạng.
…
Bên kia, Lương Ưu Hoa đợi
đến khi Tiếu Hồng đã được chồng ôm vào trong lòng mới đi đến phía Dương Phỉ
Nhi, cướp lấy chai rượu trên tay cô.
Dương Phỉ Nhi thấy tay
trống vắng liền mở to đôi mắt xinh đẹp đã ngà ngà say lên, lảo đảo đứng dậy,
nâng cằm Lương Ưu Hoa lên, chất vấn: “Tôi nói anh này Lương Ưu Hoa,
anh không cho tôi hút thuốc cũng không cho tôi uống rượu, anh cho mình là sứ
giả chính nghĩa đấy à?…”
Lương Ưu Hoa thấy cô đứng
cũng không vững bèn kéo tay cô, đẩy tất cả những gã đàn ông đang túm tụm quanh
Dương Phỉ Nhi ra, kéo cô đi thẳng đến bãi đỗ xe. Dương Phỉ Nhi đang muốn dzô,
lại bị Lương Ưu Hoa phá rối, cô giơ túi xách lên đập vào vai Lương Ưu Hoa, chửi
ầm lên: “Đồ
tâm thần! Sao anh không chết đi cho rồi!”
Lương Ưu Hoa dừng bước,
quay lại, vẻ mặt tức giận: “Cô đúng là đồ phụ nữ không biết tốt xấu. Tay
mấy tên đó đã sắp chạm vào cổ áo cô rồi, cô còn cười đùa được à?!”
“Không phải chỉ là lớp da hay sao? Lại
nói, là da anh hay da tôi chứ?!” Dương
Phỉ Nhi ra sức ra đòn, lại thấy hai chân đang lơ lửng trong không trung, Dương
Phỉ Nhi càng ra sức đánh hơn. Sau, do xúc động, Dương Phỉ Nhi trào nước mắt: “Anh
chẳng biết gì hết! Đồ cảnh sát chết tiệt! Anh làm sao hiểu được tâm trạng của
tôi chứ?! Tôi không muốn làm chủ tịch gì đó, không muốn quản lý công ty khổng
lồ, càng không muốn ngày nào đó, vừa mở mắt ra đã nghe được tin dữ là cha qua
đời. Tôi chỉ muốn uống rượu thôi, anh tốt nhất là cút ra xa cho tôi!…”
Sau khi nghe xong, bước
chân Lương Ưu Hoa chậm dần. Hắn quan sát cô gái đang nằm gọn trong lòng mình,
thân thể cô gái này có chút run rẩy. Lương Ưu Hoa hít một hơi thật sâu, bình
tĩnh nói: “Em
muốn uống rượu chứ gì? Muốn uống, anh uống cùng em.”
“Đi chết đi! Đừng có giả bộ chính nhân
quân tử trước mặt tôi. Tôi khẳng định anh đang muốn lợi dụng tôi say xỉn mà giở
trò!” Dương Phỉ Nhi xì mũi khinh thường.
Lương Ưu Hoa giật mình,
thẳng thắn cười: “Được
a, ánh mắt em tốt đấy chứ. Anh nói thật, nếu không phải anh đối với em như vậy,
anh cũng chẳng cần quản em.”
Dương Phỉ Nhi nheo mắt
lại: “Coi
như số anh gặp may, hôm nay tâm tình bổn tiểu thư không tốt, đi khách sạn!”
“…” Lương
Ưu Hoa xác định cô nhất định là uống quá nhiều, chỉ biết lắc đầu.
.
.
Trong lúc đó
Lương Ưu Tuyền nhận được
tin nhắn củ