
p phi nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ xin
nói, aaaa…” Thấy Vân Hiểu Nguyệt cầm kim trâm, vẻ mặt tươi cười đi tới, sau đó
giơ cây trâm lên, hung hăng đâm tới nàng, Tiểu Hoàn rốt cục thét chói tai rồi
ngất!
“Ngất rồi? Không vui!” Kim trâm dừng lại trước ngực Tiểu Hoàn, Vân
Hiểu Nguyệt nhún nhún vai, tay đem cây trâm cài trở về trên đầu!
“Mở mắt đi, không có việc gì!” Buồn cười nhìn thị nữ trong phòng nhắm
chặt mắt, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói.
“Ách? Không có gì! Nương nương, người hù chết Huyên nhi!” Đột nhiên
mở mắt, vỗ vỗ bộ ngực, Huyên nhi như trút được gánh nặng.
“Các ngươi nghe đây! Chuyện hôm nay, nếu ai dám nói ra, ta sẽ khiến
cho kẻ ấy chân chính nếm thử sự lợi hại của ta, nhớ kỹ chưa?” Vân Hiểu Nguyệt
thản nhiên nói.
“Dạ, nương nương!”
“Tốt lắm! Các ngươi đều là người của Sắc Điệp Cung, điều gì nên nói,
điều gì nên nhìn, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ!”
“Tha ả ra ngoài, dùng nước lạnh dội tỉnh rồi kéo vào đến!” Phất tay,
trừ bỏ Huyên Nhi, mọi người lui xuống!
“Nương nương, người mất trí nhớ, trở nên lợi hại rất nhiều! Trước
kia thị nữ không đem người để vào mắt, từ hôm nay, họ khẳng định không dám!”
Khi mọi người đi hết, Huyên Nhi đỡ lấy Vân Hiểu Nguyệt đến bên giường, hưng phấn
mà nói.
“Em không biết là ta tàn nhẫn sao?” Huyên
Nhi này, một chút cũng không hoài nghi sao?
“Nào có thể? Nương nương rất thiện lương,
em biết người sẽ không làm như vậy, chính là hù dọa ả thôi! Chỉ là, nương nương
à, biện pháp đó, người từ đâu mà biết? Nghe một chút đã dọa người!” Tiểu nha đầu
kỳ quái hỏi.
“Ở trong sách viết!”
“Cũng đúng, nương nương ở nhà thích nhất
là đọc sách, trách không được…!” Huyên Nhi bừng tỉnh!
“Vậy. . . Là hiện tại ta tốt, hay là trước
tốt hơn?”
“Đương nhiên là hiện tại nương nương tốt! Trước
kia nương nương chính là rất thiện lương, mới có thể bị khi dễ! Hiện tại nương
nương tuy rằng không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng là trở nên rất uy nghiêm,
Huyên Nhi thật sự là cao hứng!” Kéo qua áo ngủ bằng gấm đắp cho Vân Hiểu Nguyệt,
tiểu nha đầu vẻ mặt tươi cười, vui rạo rực nói!
“Nha đầu ngốc, đi đem son của ta đến!” Aizz.
. .Huyên Nhi, tiểu thư của em, thật sự đã chết! Muốn sống
lại, còn không biết đến khi nào!
“Dạ!”
Lấy son xong, Vân Hiểu Nguyệt ý bảo Huyên Nhi dót một cốc trà, nàng
ngồi ở trên giường, liền lấy ra một viên thuốc nhỏ!
“Nương nương, đây là. . . . . .” Huyên Nhi kỳ quái hỏi.
“Hắc hắc! Đợi lát nữa, ngươi sẽ biết!” Vân Hiểu Nguyệt thần bí nói.
“Nương nương, người đã tỉnh!” Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của
thị nữ!
“Mang vào!”
“Dạ!”
Rất nhanh, Tiểu Hoàn người ướt sũng giống như con chó chết bị tha
vào!
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, hay là không nói?” Tựa vào bên
giường, Vân Hiểu Nguyệt nghiêm mặt hỏi.
“Nói! Nô tỳ nói! Nhu phi nương nương cho ta giám thị người, phải cho
người dùng thỏi son mà nàng đưa tới, làm cho mặt người vĩnh viễn…! Nếu người
dùng xong rồi, nói cho nàng, nàng sẽ bắt nô tỳ trộm đổi lại!” Lúc này, Tiểu
Hoàn không có gì chần chờ, nói rõ ràng, khẳng định là không giả!
“Mẹ nó, nàng ta đúng là âm hiểm!” Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được
nói thô tục!
“Tiểu Hoàn, ngươi lại đây!” Vẫy tay, Vân Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm
nói.
“Dạ. . . Dạ. . . ” Tiểu Hoàn run run đi đây, lui ở bên giường!
“Ngẩng đầu, há mồm!” Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh!
Tiểu Hoàn lập tức nghe theo, Vân Hiểu Nguyệt khoát tay, son lập tức
lăn xuống yết hầu của nàng!
“Tiểu Hoàn, bản cung nhận ngươi, nhưng, bản cung không tin ngươi!
Cho nên, ta hạ dược! Thứ ngươi vừa mới ăn là ‘ Bách độc hoàn ’, không có giải
dược của bản cung, ngươi không quá một tháng, sẽ vỡ bụng mà chết! Nhưng, chỉ cần
ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản cung liền đúng giờ cho ngươi giải dược, biết
không?”
“Dạ, nô tỳ biết!” Tiểu Hoàn mặt xám như tro, run run trả lời.
“Như vậy, ngươi sẽ trả lời chủ tử của ngươi như thế nào?”
“Điệp phi nương nương luôn dùng son của người, nốt đậu đỏ trên mặt
không có chuyển biến tốt, cho nên đóng cửa không ra!” Tiểu Hoàn cung kính trả lời.
“Tốt! Ngươi quả nhiên là cô nương thông minh! Chỉ cần ngươi trung
thành với bản cung, bản cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi! Huyên nhi, mang Tiểu
Hoàn đi xuống nghỉ ngơi! Hôm nay bị sợ hãi, cho nghỉ ngơi vài ngày, cho nàng cuộc
sống thoải mái chút!”
“Dạ, nương nương!” Huyên nhi nhu thuận nói.
“Tốt lắm, lui ra đi! Đúng rồi, việc lâu
như vậy, thuốc cũng lạnh, đi lấy một chén đến, thuận tiện đem hoàng qua lại
đây!” Phất tay, Vân Hiểu Nguyệt phân phó nói.
“Dạ!”
Huyên Nhi đi qua đi, nâng dậy Tiểu Hoàn cả
người mềm nhũn, sợ tới mức phát run, lui xuống!
“Ha ha. . . Thu phục! Nhu phi, ta không
còn là Vân Nhược Điệp cho ngươi chơi đùa trước nữa, cho nên, ngươi tốt nhất là
biết điều một chút, nếu không, cũng đừng trách ta không khách khí!” Tựa vào
thành giường mềm mại, Vân Hiểu Nguyệt cười mà nói, không có phát hiện ra, ngoài
cửa sổ, có một con ngươi đen xinh đẹp, không một cái nháy mắt nhìn chằm chằm
khuôn mặt của nàng, không có một chút chán ghét, ngược lại là tràn đầy khiếp sợ,
còn có