Polly po-cket
Tuyệt Sắc Yêu Phi

Tuyệt Sắc Yêu Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322042

Bình chọn: 7.00/10/204 lượt.

h tín nhiệm nhất

phản bội, bị người ngươi yêu nhất làm thương tổn, nếu là ai cũng sẽ chịu không

nổi, huống chi là con người luôn luôn yếu đuối như muội! Yên tâm đi, tỷ tỷ nhất

định sẽ vì muội mà báo thù!

Kinh ngạc nhìn Nhu phi nửa ngày, Vân Hiểu Nguyệt há mồm hỏi: “Xin hỏi,

ngươi là ai?”

“A? Điệp nhi muội muội, ta là Nhu tỷ tỷ của muội nha, muội sẽ không

quên cả ta chứ!”

Nhu phi sửng sốt, vội vàng bước nhanh ngồi xuống bên giường, Vân Hiểu

Nguyệt bây giờ mới nhìn thấy Huyên nhi bưng chén thuốc, đang đứng ở phía sau!

“Huyên nhi, em mau tới đây cứu ta, ta không biết người này, em bảo ả

đi đi!” Kéo chăn che kín mặt mình, chỉ lộ ra một đôi mắt to, Vân Hiểu Nguyệt

làm bộ hoảng sợ!

“Lớn mật! Vị này là Nhu phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái nhất,

ngươi dám bất kính?”

Nhu phi nghe vậy mặt cười xanh mét, vừa định nói chuyện, thì nha

hoàn bên người của nàng đã ra tiếng.

“Nhu phi nương nương xin bớt giận! Điệp phi nương nương bị trọng

thương, không nhớ rõ mọi người, mọi chuyện trước đây, mong nương nương không so

đo!”

Huyên nhi vội vàng bưng chén thuốc đi vào, quỳ nói.

“Không sao! Điệp nhi muội muội bệnh nặng mới khỏi, khó tránh khỏi có

chút hồ đồ, Tiểu Hoàn, không được vô lễ!”

Sắc mặt Nhu phi hơi giãn ra, giả mù sa mưa khiển trách.

“Dạ, Tiểu Hoàn biết sai rồi, xin Điệp phi nương nương tha lỗi!”

Cung nữ kêu Tiểu Hoàn không tình nguyện cúi người, lui sang một bên!

Hừ, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ta há có thể dễ dàng tha cho

ngươi?



“Huyên nhi, cô nương này vì sao không quỳ, em vì sao phải lạy? Ả vừa

mới mắng chửi ta, sao em lại không mắng ả! Tò mò quá!”

Vân Hiểu Nguyệt vẻ mặt ngây thơ, suy nghĩ xong thì giãy dụa nói, sau

đó lại ôm đầu rên rỉ nói: “Huyên nhi, có người mắng ta, vì sao? Ô ô. . . Cha mẹ

của ta đâu? Ta muốn nói cho bọn họ, có người khi dễ ta! Đầu của ta đau quá, đều

là vì ả, ô ô. . .”

Từng giọt nước mắt rơi xuống, Vân Hiểu Nguyệt khóc thê thảm, thật sự

là nghe rất thương tâm. Thấy nàng rơi lệ, quả nhiên, tất cả cung nữ, thái giám

trong Sắc Điệp Cung nhất tề trừng mắt nhìn nha hoàn kêu Tiểu Hoàn kia, ngay cả

mấy nha hoàn khác của Nhu phi cũng mang vẻ mặt khiển trách, nhất tề lui về phía

sau, để cho Tiểu Hoàn đứng trơ chọi!

Huyên nhi vội vàng đứng dậy, giao chén thuốc cho thị nữ một bên, chạy

đến bên giường an ủi Vân Hiểu Nguyệt: “Nương nương, đừng khóc ! Cha người là Thừa

tướng đương triều được Hoàng Thượng coi trọng nhất, vài ngày sau chờ phu nhân

vào cung thăm người, người nói cho phu nhân, để phu nhân đến chỗ Hoàng hậu

nương nương cùng Thái Hậu lấy lại công đạo cho người!”

Huyên nhi vừa nói một bên vừa giúp Vân Hiểu Nguyệt gạt lệ, Vân Hiểu

Nguyệt thoáng nhìn sắc mặt đỏ ửng của Nhu phi, nhịn cười đến đau cả bụng!

Ha ha. . . Ta hiện tại không làm được đại nhân, trước hết cứ làm tiểu

nhân đã, Nhu phi, ngươi chờ xem!

“Tiểu Hoàn, quỳ xuống!”

Nghe thấy Huyên Nhi nói như vậy, trong mắt Nhu phi hiện lên bối rối,

lớn tiếng quát!

“Nô tỳ. . . Dạ, nương nương!” Tiểu Hoàn có vẻ thực ủy khuất, một tiếng

quỳ xuống đất, khóc lên rưng rức!

“Điệp nhi muội muội, là tỷ tỷ dạy không nghiêm, để muội muội bị ủy

khuất, muội muốn giáo huấn nó như thế nào thì làm! Chỉ là một nô tài thôi, tùy

muội xử trí!”

Trong ánh mắt xinh đẹp của Nhu phi hiện lên ghen ghét cùng lãnh ý,

trên mặt lại cười tủm tỉm, còn thuận tay cầm lấy chén thuốc trong tay thị nữ,

xem tư thế kia, là muốn giúp mình uống thuốc!

Chà! Ai khiến ngươi? Vân Hiểu Nguyệt thu hết biểu tình của ả vào đáy

mắt, đối với nữ nhân này một chút hảo cảm cũng không có, bảo ả giúp ta uống thuốc,

ta có thể uống sao?

“Huyên nhi, ta không biết nữ nhân này, ta không cần ả giúp, em tới

giúp ta!” Phụng phịu miệng, Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ muốn khóc!

“Ai nha, Điệp nhi muội muội, muội thật sự không biết ta ? Ta là Nhu tỷ tỷ của muội nha!”

Nhu phi kinh hãi, buông chén thuốc, nắm lấy

bàn tay của Vân Hiểu Nguyệt, sốt ruột nói, trong mắt nhanh chóng ngập đầy nước

mắt, vẻ mặt thương tiếc, nhưng là Vân Hiểu Nguyệt nhìn sâu vào đáy mắt của

nàng, rõ ràng thấy vui sướng khi người gặp họa cùng tràn đầy khoái ý!

“Ngươi tránh ra!” Vân Hiểu Nguyệt gạt tay

dùng khí lực rất lớn, lập tức khiến ả té lăn trên đất!

“Huyên Nhi, ả đánh ta, em xem, đau quá! Ô

ô. . . Ả là nữ nhân xấu, về sau không được cho ảvào!” Au ui! Tay ta đau quá, muốn

giết người sao!

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!. . . . . .”

Nhu phi đau đớn, khuôn mặt trắng bệch, sau

khi được thị nữ của ả ba chân bốn cẳng giúp đứng lên, ả chỉ tay vào Vân Hiểu

Nguyệt đang nao núng ở trong lòng Huyên nhi, lắp bắp nửa ngày, oán hận nói:

“Ngươi là nữ nhân điên, mời ta đến, ta còn không muốn đến! Tiểu Hoàn, chúng ta

đi!”

Nhu phi vung cẩm khăn, cao ngạo nói!

“Ta không có gọi ngươi đến? Đợi lát nữa,

ngươi nói muốn cho ta phạt tên vô lại hại ta đau đầu kia cơ mà, vì sao có thể

nói không giữ lời? Chẳng lẽ cha mẹ của ngươi không dạy ngươi, làm người phải biết

giữ chữ tín sao? A, ta đã biết, khẳng định là ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’,

trách không được tên vô lại này khi dễ ta,