
hong mạo
hoàn chỉnh.
Nhưng, cô cùng“Chu Duy Duy” của anh không giống nhau.
Cô cùng “Cô” có cá tính khác nhau, bối cảnh khác nhau, cuộc sống khác nhau, chỉ chia xẻ cùng một cái tên mà thôi.
Như vậy, có thể xem là cùng một người sao?
Kỳ thật “Chu Duy Duy” của anh đã sớm chết rồi. Cho dù anh trở về lần nữa, cũng sẽ không tìm được người giống nhau kia.
Nhưng mà, ôm chặt người đang rơi xuống lệ nam nhi này, cảm nhận được
sự thống khổ của anh, tuyệt vọng của anh, bi thương của anh, cô nói
không nên lời.
Mặc kệ tâm tình đối với chuyện này như thế nào, vào giờ phút đây, cô yêu người đàn ông này.
Cố chấp, liều lĩnh yêu người đàn ông của “Chu Duy Duy”.
Người đàn ông tình nguyện vì người yêu buông tay tất cả, truy tìm đến chân trời góc biển, bị vây ở giữa không gian này.
Cô là “Chu Duy Duy” của anh, hoặc không phải “Chu Duy Duy” của anh cũng không quan trọng. Bắt đầu từ giờ phút này đây, cô, Chu Duy Duy, yêu Đường Kiện.
“Duy Duy, không được rời khỏi anh. Xin em, không được rời đi, anh không nổi chịu…… anh không chịu được những ngày không có em……” Anh đè cô lại vào ngực mình, nhanh đến mức hai người đều phát đau.
Duy Duy chôn sâu trong lòng anh, nước mắt không tự chủ được lăn dài.
“Được, em sẽ không rời khỏi anh.”
Nếu nói sau cuộc nói chuyện cuộc sống có gì thay đổi, nhiều lắm chỉ
là cô trở nên càng phối hợp hơn một chút, thời gian khác, ngày vẫn qua
bình thường.
Anh yêu cầu cùng cô ra ngoài, cô cho anh đi theo. Anh yêu cầu cô đợi ở nhà, cô đợi ở nhà. Anh yêu cầu cô làm cái gì, cô làm cái đó.
Duy Duy làm tất cả những việc khiến anh an tâm.
Chẳng qua người này có đôi lúc dùng nó để truyền giả thánh chỉ, cục diện sau đó liền biến thành như vậy –
“A…… Ư…… Nhẹ, nhẹ một chút…… Đường Kiện……”
Duy Duy mồ hôi đầm đìa ghé vào giường, cái mông trơn bóng tuyết trắng nâng cao, thừa nhận những lần va chạm hung mãnh từ phía sau.
Bình thường Đường Kiện dịu dàng mọi cách với cô, cưng chiều mọi chuyện, nhưng chuyện trên giường lại hoàn toàn thô lỗ độc tài.
Anh biết, vì “Nguyên nhân kia”, Duy Duy sẽ
ít từ chối yêu cầu của anh, vì thế anh cũng hoàn toàn không có cảm giác
tội ác lợi dụng cơ hội này, tận tình cầu hoan.
Mỗi đêm cố định triền miên thì không cần nói, đến lúc anh hứng khởi
còn có thể tới cả bữa sáng, hoặc thêm một màn lúc nghỉ trưa, làm cả
người cô mệt mỏi bủn rủn, khổ không nói nổi. (aoi: sung quá ='>'>)
“Ngoan, bảo bối…… lập tức là được rồi……”
Chấn động sau lưng càng thêm mãnh liệt, Duy Duy như đắm chìm trong bể tình dục, vô lực ngâm nga, tùy ý anh.
Người đàn ông sau lưng mãnh liệt đến nỗi, cô cảm thấy bụng hơi chua
xót, tay trắng nõn lặng lẽ xoa, nghĩ tới cái gì đó, mi tâm không khỏi
hơi nhíu.
“Anh…… Nhanh chút……”
“Ngoan, lập tức được rồi……” Người đàn ông sau lưng khàn khàn dụ dỗ.
Nhưng cái tình trạng kia không giống như “Lập tức”.
“Đường Kiện!”
Ngữ khí kiên quyết, đây là thực sự tức giận. Người đàn ông phía sau
nặng nề cười nhẹ, lần cuối cùng này thật sự tận hứng thu binh.
Sau khi bị mưa to gió dữ tàn phá cô gái mềm nhũn nằm trên giường,
thân thể trắng ngọc phủ một tầng phấn hồng trong suốt, hai tròng mắt
nhắm chặt, đôi mi dài hơi phát run. Anh thích chọc cô, cũng bởi vì tư
thái mây mưa của Duy Duy quá mức xinh đẹp đáng yêu, bảo sao anh chịu
nổi.
Đường Kiện hôn đôi mi rung động của cô, lười nhác duỗi lưng xuống
giường, giống con mãnh sư được ăn uống no đủ, cả người thư sướng.
“Em ngủ một chút, anh đi ra ngoài mua bữa tối.” Đã hơn sáu giờ rồi, cũng nên ăn cơm chiều.
Cô lười biếng nằm trên giường không muốn động, Đường Kiện nhìn mà
trong lòng yêu cực, lại ôm hung hăng hôn mấy cái, thực hận không thể
nuốt cô vào bụng.
Duy Duy đợi đến khi nghe thấy tiếng anh ra khỏi cửa mới mở mắt, lật
người nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà một lát, sau đó đột nhiên nhảy
xuống giường, một khắc vừa đứng dậy thì hơi cứng đờ — tên Đường Kiện thú tính xấu xa — sau đó đi vào trong phòng tắm.
Bên trong một trận thanh âm huyên náo sột soạt, sau đó yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Duy Duy đi ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơmi của anh mặc lên, khuôn mặt thanh lệ suy nghĩ sâu xa.
Nhìn thứ gì đó cầm trên tay, cô khẽ thở dài một tiếng, tiện tay rút tờ A4 bọc vò lại, quăng vào thùng rác.
Hoàng hôn sớm buông xuống, bên trong u ám chỉ có ánh sáng của chiếc
đèn dầu ở tủ đầu giường. Duy Duy cũng không bật đèn, ngồi trên chiếc
giường trước cửa sổ ở phòng khách, hai tay ôm đầu gối, nhìn chăm chú
ngọn đèn dầu Vạn gia dưới tầng.
Con ngươi ngập nước liếc đồng hồ điện tử treo trên tường, ngày hai mươi tám tháng mười một.
Hôm qua, Đường Kiện yêu cầu cô xin nghỉ phép hai tuần. Cô đương nhiên biết vì sao. Vốn nghĩ công ty sẽ không đáp ứng, cô đã phải chuẩn bị tốt để đưa đơn xin từ chức, không nghĩ tới ông chủ rất sảng khoái chuẩn
tấu.
“Ha ha, tôi biết cô đã thật lâu chưa có nghỉ phép dài
hạn, vất vả cho cô rồi. Đi chơi cùng bạn trai cho tốt đi, chơi đã rồi
trở về.” Ông chủ nghĩ cô muốn cùng bạn trai xuất ngoại đi Châu Âu chơi.
Rồi trở về……
Thật sự có thể trở về sao?
Kỳ thật không ai biết