
, cũng là một lần cuối cùng, anh trở lại năm hai mươi tám tuổi này.
Không còn tiếp theo, đây là cơ hội cuối cùng. Bởi vì tuyến thời gian
đã hỗn loạn đến mức không thể tìm được khu đoạn ổn định. Người có thể
thiết nhập điểm thời gian, là anh năm ba mươi tám tuổi, thế nhưng lúc đó đã không còn Chu Duy Duy.
Thậm chí lúc đó có khả năng không có chính anh, bởi vì trước đó thật lâu, sinh mệnh Đường Kiện đã dừng lại ở năm ba mươi tuổi.
Năm lần bảy lượt, không ngừng, ba mươi tuổi.
Lần này, hai kiếp nạn lớn tháng mười và tháng mười một anh đều thành công tránh được.
Ngày tám tháng mười hai, một tháng sau. Cái ngày cùng vận mệnh chính thức quyết đấu, anh sẽ không thất bại nữa.
Anh không thể lại thất bại.
Duy Duy nhẹ vỗ về khuôn mặt gầy đẹp của anh, vì sự cố chấp của anh mà thở dài.
“Em đói bụng.” Cô đột nhiên đứng dậy, nhặt áo sơmi của anh mặc vào, nhảy xuống giường đi tìm đồ ăn.
Đường Kiện yên lặng, rồi lập tức bật cười.
Đây không phải phản ứng anh mong muốn, nhưng lại rất “Duy Duy”. Trong lòng cô rối loạn, liền rất thích nấu ăn.
Nói hơn nửa ngày, cũng thật sự đói bụng. Ngoài cửa sổ trăng đã sớm
lên cao, tiếng xe cô mơ hồ từ ngoài nhẹ nhàng đi lên. Cả ngày bọn họ vẫn dính ở trên giường, trằn trọc ôn tồn, trong phòng không bật đèn, cô đến phòng bếp nhỏ, thuận tay mở đèn, tại một góc nho nhỏ kia, tựa như đèn
đuốc ấm áp buổi tối mùa đông.
Đường Kiện xuống giường, trên thân hình khỏe mạnh cao gầy chỉ mặc cái quần đùi, cơ bắp dưới lớp da màu lúa mạch theo động tác mà hoạt động.
Anh không thèm để ý với nửa thân trần của mình, ngồi vào trước bàn ngăn cách quầy bar, nhìn cô gái đang bận rộn trong phòng bếp.
Duy Duy chú ý chuẩn bị, bận rộn một lát, cho nấm hương cùng thịt gà vào nồi hầm canh, tay bắt đầu xắt bắp cải.
“Đài Bắc bây giờ cùng thời điểm của anh có gì khác?” Duy Duy lên tiếng trong giọng có chút tò mò.
“Cho ví dụ,” Đường Kiện khiêu mày. “Đài Bắc 101 có hai tòa.”
Cô đột nhiên tắt lửa, kinh ngạc xoay người.
“Cái gì? Hai tòa?”
“Đài Bắc 101 còn có một tòa tháp năm mươi tầng, hiện tại ở
chỗ Tín Nghĩa Uy Tú Cinemax. Chẳng qua bây giờ ở đây, nhà thiết kế đó
tiếp nhận công trình Burj Dubai, Đài Bắc 101 có một do ông ta thiết kế,
vì thế hiện tại 101 mới có một tòa.” Đường Kiện tay xoa cằm, kéo khóe miệng.
Duy Duy ngây người một hồi lâu.
“Thì ra là thế……”
Duy Duy quay đầu tiếp tục rửa rau xắt thức ăn. Lúc này, cô đợi bắp
cải xào được rồi, bưng đến chỗ quầy bar nhỏ anh ngồi, mới lại mở miệng.
“Anh có tính qua hay không, có lẽ các anh đột phá không phải là thời gian, mà là không gian?” Duy Duy nhìn anh. “Cho nên anh ba lượt trở về, kỳ thật không phải là trở về, mà là tiến vào một không gian song song khác.”
Đường Kiện sắc mặt như nước. “Sao lại nói thế?”
“Tựa như anh nói ấy, rất nhiều chuyện thay đổi, cùng nguyên
bản không giống nhau; Nếu toàn bộ thế giới đều phát sinh thay đổi lớn
như vậy, anh không nghĩ qua đây kì thật là một không gian khác biệt sao? Lỗ sâu kia…… Các anh cho là quay lại thời gian, kỳ thật chính là trong
không gian song song khác biệt đó nhảy ra. Không gian của anh vẫn tồn
tại, anh vẫn là ông chủ tuổi trẻ tài cao của công ty phần mềm, ngày ngày vẫn trôi qua. Mà anh nhảy vào không gian này, Đường Kiện chỉ là Đường
Kiện, một người đàn ông dung mạo không xuất sắc, dựa vào sản nghiệp tổ
tiên mà sống hết một đời bình thường, mà Chu Duy Duy cũng chỉ là Chu Duy Duy, một người cũng bình thường chẳng qua làm ở MIS.”
“Duy Duy, tin tưởng anh, anh là người biết rõ cái lỗ sâu kia nhất trên thế giới này–”
“Nhưng anh đã từng nói, năng lượng cùng vật chất nơi đó rất
bí ẩn, không thuộc về Trái Đất. Thí nghiệm của các anh nắm giữ lượng
biến đổi có hạn, ngay cả số lần cũng có hạn, cho nên, thật ra chính anh
cũng không cách nào xác định được, không phải sao?” Duy Duy suy nghĩ sâu xa nói. “Có lẽ các anh đột phá kỳ thật là không gian, căn bản không phải thời gian.”
“Mặc kệ là thời gian hay không gian, tóm lại mục tiêu của anh chưa từng thay đổi.” Đường Kiện yên lặng nhìn cô.
Cứu cô. Để cô sống sót.
“Nghĩ như vậy hoàn toàn bi thảm. Cho dù là không gian song song, mặc kệ em ở trong không gian hay thời gian nào cũng sẽ chết.” Duy Duy tự đánh trống lảng.
“Anh sẽ không để em chết!” Đường Kiện đè lại tay cô, ánh mắt và ngữ khí đều tha thiết.
Anh không thích cô dùng cái giọng người không có việc gì tự bàn luận
về mình. Giống như chuyện không liên quan đến mình, giống như người chết đi không phải cô, giống như cô không thèm để ý.
Nhưng cứu cô là toàn bộ sinh mệnh của anh, là mục tiêu duy nhất, anh
không thể chịu đựng được cô khinh thường đối đãi với bản thân như vậy.
Duy Duy rũ đôi mi dài, trầm mặc một lát.
“Đường Kiện……” Cô mềm nhẹ gọi.
Không biết vì sao, Đường Kiện cảm thấy lời cô muốn nói sẽ không xuôi tai, vì thế anh mở miệng trước, ngăn cản ý đồ của cô.
“Duy Duy, thay đổi thời gian — hoặc không gian — cần trả giá rất lớn. Mỗi lần em…… chết đi,” Anh cực kì không muốn phun ra hai từ kia. “Càng ngày càng nghiêm trọng. Lần đầu tiên, em bị một tên say rượu đâm chết;
Lần thứ hai, n