Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325330

Bình chọn: 9.5.00/10/533 lượt.

nh cong, cố gắng mở to hai

mắt nhìn anh. Dịch Văn Trạch ngừng lại một lúc, nhìn khuôn mặt gần gũi kia, làn

môi vẫn còn đọng nước, hơi mím lại, trong mắt là sự bối rối bồn chồn, lo lắng

luống cuống…

“Nói cho anh biết,” Dịch Văn Trạch âm thầm thở

dài, chuyển qua hôn lên cổ cô thật khẽ, vuốt ve mơn trớn để cô thả lòng, “Thích

con trai, hay thích con gái hơn?”

Đều thích. Dưới từng bước ép sát của Dịch Văn Trạch,

Giai Hòa cơ hồ đã mất đi sức lực chống cự. Vậy sinh một trai một gái, anh chầm

chậm cởi cạp váy của cô xuống, không ngừng mơn trớn cổ và tai cô, dịu dàng nói,

anh và em gái là song sinh, có lẽ chúng ta cũng có thể giải quyết luôn một lần.

Giai Hòa gần như không thể nhìn thấy rõ gì nữa, chỉ nhắm hai mắt lại, ừm rất

nhỏ. Như là một nụ hôn vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, như là muốn một đêm

này kéo dài mãi mãi, cho đến khi anh nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo đến trước ngực

mình.

Dưới đầu ngón tay là một vật cứng, rất nhỏ, là cúc áo

sơmi.

Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, ước chừng Giai

Hòa thử ba bốn lần mới xem như có thể tháo xong cúc áo thứ nhất.

Anh cũng có đủ kiên nhẫn để chờ cô mãi cho đến khi ôm

cô vào trong chăn bông. Lúc không còn bất kỳ ngăn trở nào tới gần, anh mới chợt

chú ý tới mi tâm cô đang nhẹ nhíu lại, thử chạm vào gương mặt cô, người trong

lòng nhíu chặt hơn, sau đó hoàn toàn chui vào trong lòng anh, ôm anh rất chặt,

dần dần im lặng.

Thế nhưng Giai Hòa không nhúc nhích, ngủ rất say.

Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn cô, qua một lúc lâu mới á

khẩu cười không nổi.

Thật đúng là say…

Một đêm dài và sâu, ngay cả một cơn mơ cũng không có.

Lúc Giai Hòa chỉ cảm thấy cả người mình dường như sắp

bị đốt cháy, chợt có một dòng nước chảy vào miệng cô, man mát lành lạnh. Sau đó

là một vòng ôm ấm áp rất dễ chịu, lại thiếp đi lần nữa. Rất nhanh sau đó lại có

tiếng điện thoại vang lên, cô không thoải mái cục cựa hai lần, đầu đau chịu

không nổi phải mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt anh. Trong

cơn hoảng hốt, Giai Hòa mới cảm giác mình dường như không hề mặc gì, cứ như vậy

mà ôm anh rất chặt…

Cánh tay khoác lên lưng anh đã tê rần, như thể đã duy

trì một động tác rất lâu. Chuyện ngày hôm qua đều trở thành những đoạn ngắt

quãng. Cô chỉ nhớ cái gì mà con trai con gái, song sinh nam nữ, hình như mình

còn cởi đồ anh, sau đó…Sau đó thì ngủ luôn?!

Trên người đều là mồ hôi, dấp dính khiến người ta phát

phiền, nhưng cô cũng không dám cử động.

Kiên nhẫn kiên nhẫn, đến cuối cùng lại quẫn không chịu

nổi. Nóng quá, thật sự là nóng quá.

“Dậy rồi?” Giọng nói rất êm ái, mang theo vẻ

ngái ngủ.

“Ưm…” Cô không dám mở mắt.

“Ngủ thoải mái không?”

“Ưm…”

Thoải mái, rất là thoải mái, nhưng mà thật sự thoải

mái quá…

Muốn tắm rửa hay không? Anh ngồi xuống, dùng chăn cuốn

Giai Hòa lại, để cô ngồi lên đùi mình. Đến lúc này cô mới bị bắt mở mắt ra, em

còn muốn ngủ tiếp một lúc nữa. Anh cầm đồng hồ bên gối nhìn, sắp mười một giờ

rồi, hay là ăn trước cái gì đó? Ừ, cô chột dạ đến mức rối tinh rối mù, chỉ có

thể gật đầu nghe theo.

Thật sự là hối hận đến xanh tím ruột gan, rõ ràng là

một chuyện rất lãng mạn mà. Trước quần chúng dân chúng tỏ tình, bữa tối với ánh

nến, say rượu đúng lúc, sau đó…Vấn đề là đây, mình hoàn toàn không thích hợp để

say rượu.

Trên thảm màu xám là quần áo của hai người, cái lớn

cái nho nhỏ, lộn xộn mà ấm áp.

Anh vừa ôm cô vừa nhặt lên quần áo rơi bên giường đêm

qua của hai người. Đến lúc cầm áo sơmi chuẩn bị mặc vào, Giai Hòa đột nhiên kéo

tay anh lại, đại nghĩa ngất trời nói: “Nếu không thì làm một lần nữa đi.”

[1'>: Từ dùng là ‘lão bản nương’ – phu nhân / vợ

ông chủ / bà chủ. Tác giả có dùng số 3 để nói, nhưng dùng vợ ông chủ mình thấy

không thích hợp nên thay đổi ở đây một chút xíu nha ; ;

Ngón tay mảnh khảnh hoàn toàn nắm lấy bàn tay anh.

Vẻ mặt kia rất nghiêm túc, không giống như yêu cầu mờ

ám nào đó mà là biểu cảm của việc gây chuyện thì phải bồi thường.

Giai Hòa nhìn tầm mắt anh trượt xuống mới phát giác

mình đang nói cái gì, nhanh nhẹn rút tay về, lui lại khóa chặt mình trong chăn

oán hận không thôi. Rất, rất, rất xúc động. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ngày hôm qua còn có cồn, có ánh trăng, có đêm khuya, ba yếu tốt lãng mạn bậc

nhất kích thích mới có đủ dũng khí. Nhưng mà bây giờ, cô nhìn bóng dáng Dịch

Văn Trạch, đây là giữa ban ngày ban mặt trời đất tươi sáng a…

Dịch Văn Trạch lập tức buông áo sơmi ra, cô run run.

Xong rồi, xong thật rồi.

Giai Hòa cắn răng gắng gượng, cả đầu đang là ý nghĩ có

phải anh hiểu lầm mình rồi hay không, hiểu lầm mình là cái loại háo sắc đam mê

vô độ mà không để ý đến người khác. Phòng rất sáng, hai người lại như vậy mà

đối mặt, cô cảm thấy máu cả người đều ào ào chảy ngược lên trên, âm thầm nghĩ

phải giải thích thật ra mình…còn chưa có kinh nghiệm gì hết. Nhưng lời nói còn

chưa kịp ra miệng đã bị anh ôm lấy. Suýt chút nữa Giai Hòa nhảy dựng lên, nhưng

tự cô đã bọc chính mình lại thành một cục bánh chưng, căng bản không có khả

năng động đậy.

Quên đi, dù sao đều là một đao.


Snack's 1967