Disneyland 1972 Love the old s
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325322

Bình chọn: 7.00/10/532 lượt.

ra.

Ngoài cửa có tiếng người đi qua đi lại. Giai Hòa hơi

chột dạ, tự lấy cớ cho mình. Mi xem đi, uống nhiều như vậy mà còn đi ra ngoài

nhất định sẽ dọa người ta, mắc công người ta còn gọi mình là ‘phu nhân’ nữa…bởi

vì chữ ‘phu nhân’ này [1'>, cô lại thuận lợi choáng váng tiếp, im lặng một

lúc lâu mới thì thầm: “Để em ngủ sô pha đi.”

Giọng nói của anh trôi vào tai cô: “Để anh bế em vào,

tối nay còn có việc phải làm, anh ngủ trên ghế.”

Giai Hòa ừm một tiếng, sau đó cảm thấy cơ thể mình co

lại, được anh bế trước ngực. Bước chân rất ổn, hình như không hề dừng lại lần

nào. Mãi cho đến khi cơ thể rơi vào trong một lớp bông mềm mại cô mới có cảm

giác mình đang nằm trên giường, hoảng hốt quay đầu theo bản năng, bối rối chờ

anh rời đi, lại không ý thức được ngón tay mình đang siết lấy áo sơmi của anh,

cơ hồ đang níu luôn cả cúc áo…

Dịch Văn Trạch nhìn cô đã luống cuống đến mức thở hổn

hển, chỉ cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay cô: “Em mau ngủ đi.”

Em muốn ngủ mà, nhưng sao anh chưa đi thế?

Nhịp tim đập càng lúc càng lớn, lớn đến cực hạn. Cứ

như vậy giằng co một lúc thật lâu, Giai Hòa mới tỉnh khẽ động người giữa mê man

và thanh tỉnh, cố gắng mở mắt mới nhìn thấy chính mình đang túm chặt lấy áo

sơmi của anh. Mà anh, cũng bởi vì Giai Hòa dùng sức, một tay chống bên hông cô

để không đè mình xuống người cô.

Bởi vì bế cô vào phòng, anh còn chưa kịp bật đèn.

Ánh trăng, chỉ có ánh trăng. Cô chưa từng cảm thấy ánh

trăng Bắc Kinh lại sáng đến như thế, có thể tràn khắp nửa căn phòng, mà anh

đương gần trong gang tấc, hình bóng dưới ánh trăng chợt trở nên mờ mờ.

“Muốn bật đèn sao?” Anh hỏi.

Ngón tay Giai Hòa giật giật, vừa lúc xuyên qua khe hở

trên áo sơmi, chạm phải da anh. Một động tác như vậy hoàn toàn dọa đến Giai

Hòa, cô không dám cử động thêm nữa, cố gắng chớp chớp mắt.

“Em quên không tháo kính sát tròng xuống, mắt rất

khô.” Cô tìm chuyện để nói.

“Nhìn anh, đừng chớp mắt.” Dịch Văn Trạch vươn tay,

nương theo ánh trăng nhìn chăm chú.

Trong tấm mắt là ngón tay anh dần phóng đại lên. Giai

Hòa cố gắng ổn định hô hấp, kháng cự xúc động bùng chực bùng lên tức khắc. Mãi

cho đến khi cảm xúc là lạ trôi qua, tầm mắt trở nên mờ mờ, không thấy rõ gì

nữa.

“Em ngủ nhé,” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh đi ra

ngoài.”

Giai Hòa ừm, xoay người ôm chăn.

“Hôm nay cảm ơn anh đã nói những lời này,” Thật đúng

là rượu vào gan lớn ra, mấy câu nghẹn suốt đêm bây giờ cũng có thể nói được,

“Thật ra…em đang chuẩn bị tâm lý, chỉ cần làm quen vài ngày là ổn rồi.”

Suy nghĩ rất khó để kết nối với nhau, mỗi một câu nói

đều ngập ngừng, đến cuối cùng cũng không thể biểu đạt trọn vẹn. Cô chôn mặt vào

chăn, cảm giác anh vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không hề cử động.

“Còn gì nữa?” Giọng nói bỗng nhiên kề sát bên tai.

“Không có mà.” Giai Hòa cắn môi, cảm giác được hơi thở

của anh rất gần, dường như đã đến khoảng cách có thể chạm tới. Nhưng lúc cô bồn

chồn không biết làm thế nào, Dịch Văn Trạch lại không hề có thêm động tác gì

nữa. Trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, từng chút một trở nên dồn dập, cuối cùng

ngay cả anh cũng bị cuốn vào, hơi thở rối loạn gần kề ngay tai, dụ hoặc, tiêu

tan ý thức của cô.

Nhưng chỉ có như vậy, anh vẫn không hề có bất cứ hành

động nào nữa.

Giai Hòa muốn khóc, rốt cuộc cũng thò đầu ra khỏi

chăn: “Người em rất khó ngửi hay sao?”

“Không có.” Anh ngừng một chút, mới cười ra tiếng, âm

giọng trầm trầm.

Rõ ràng là phòng rất tĩnh lặng, giọng nói cùng giọng

cười của anh, lại như xa cách bởi một lớp sương mù.

Đúng là say xỉn a. Cô nhắm mắt lại, chấp nhận nghĩ,

anh đúng là ghét em uống rượu rồi. Qua một lúc lâu mới dùng giọng nói khó có

thể nghe được, không cam lòng nói: “Vậy vì sao anh không hôn em.”

Im lặng, rất im lặng.

Cô cơ hồ không thể hô hấp được, lại còn nghe không rõ

giọng nói của anh. Tiêu rồi tiêu thật rồi, quả thật là say rượu hại người mà,

tất cả hình tượng đều là phù du…Giai Hòa không dám cử động dù chỉ là một chút,

lại chợt cảm thấy trên mặt có gì đó rất ấm áp, chầm chậm kéo xuống dưới, mãi

cho đến khi chạm tới môi cô mới khẽ dừng lại: “Bởi vì em uống rượu.”

Giai Hòa hoang mang, muốn phân rõ lời này thật hay

đùa, anh đã cúi xuống hôn cô. Toàn bộ thân thể đều ép vào trong chăn bông, anh

không chừa lại cho cô bất cứ con đường sống nào, ép buộc, không thể hít thở

nổi, khiến cô giống như chìm vào trong nước mà phải bấu víu lấy anh. Lớp vải

rất mềm, ở trong bàn tay Giai Hòa trở thành những nếp gấp nhàu nhĩ.

Đó là một nụ hôn rất dài và rất sâu.

Mãi cho đến khi có tiếng di động ở phòng khách mang

lên, cô mới mơ màng ở mắt ra, kéo kéo thắt lưng anh.

“Là di động của A Luân.” Anh thấp giọng giải thích.

“Hay là đưa cho anh ta đi?”

Không cần, anh vừa nói vừa dùng nụ hôn sâu hơn ngăn

những lời của cô lại.

Từng lớp, từng lớp một rơi xuống. Động tác của anh

thong thả mà chuyên chú, mãi cho đến khi chạm đến làn da mềm mịn của cô mới

phát hiện cơ thể của người bên dưới thân mình đã nóng hôi hổi. Bởi vì có sự va

chạm thân mật hơn, cô giống như chú chim nhỏ sợ cà