
ột canh, khả năng nấu nướng của Giai Hòa rất
tốt, nhưng bữa cơm hôm nay lại hơi quá lửa, hương bị có chút cháy.
Bữa cơm trước khi đi lại có thể làm thành như vậy, cô
hơi uể oải. Chiều hôm nay nhân lúc anh không có nhà đã đi mua thức ăn cho ba
ngày, xem ra lại lãng phí nữa. Cơm nước xong anh mới hỏi có muốn cô đưa anh đi
không? Dịch Văn Trạch lấy hành lý từ phòng khách ra, nói cũng tốt, đúng lúc em
ở Bắc Kinh không có xe có thể dùng của anh. Giai Hòa nhìn anh lấy hành lý mới
chú ý tới việc hôm qua anh cũng để ở chỗ này, nhưng lại không mở ra. Cô thế
nhưng không phát hiện chuyện đó.
Tiễn anh đi, lúc về đến nhà mới cẩn thận nghiên cứu
lịch làm việc kia, phát hiện anh còn cẩn thận đánh một dấu màu đỏ trong hai
tháng này, nhắc nhở chính mình là ‘diễn đêm nhiều hơn’. Bình thường khi thực
hiện một bộ phim, một phần ba cảnh quay đều thực hiện trong đêm, nếu anh đã đặc
biệt đánh dấu như thế này, nhất định sẽ nhiều hơn thông lệ.
Nhưng mà bốn chữ này lại khiến Giai Hòa suy nghĩ rất
lâu, không hiểu sao lại nhảy ra một đống ý tưởng. Anh vừa mới bình phục, quay
phim như vậy có phải áp lực quá không, hay là cô đến thăm một chút có phải sẽ
gây phiền phức nhiều hơn không…
Vĩnh An thuận lợi lên cao, được rất nhiều ủng hộ.
Cũng đúng lúc kịch bản chuyển thể của bộ phim kia rất
gấp ruốt, cô hoàn toàn lâm vào trạng thái ngày tiếp nối đêm điên cuồng làm
việc. Mãi cho đến một ngày Tiêu Dư thực sự không thể nhịn được nữa, mang theo
quần áo từ ban công vào hỏi cô: Ta nói này, mấy cái váy mi mới mua này định bán
hết hả? Hình như nguyên tháng này mi chỉ mặc qua đổi lại hai bộ quần áo, ngay
cả thẩm mỹ của ta cũng mệt theo.” [1'>
Giai Hòa , đang lúc gõ chữ, nghe thế mới âm u nhìn cô
một cái: “Mi xem một câu nói tốt có bao nhiêu ảnh hương, cái câu ‘thẩm mỹ’ kia
sắp chìm xuống biển rồi.”
Sau đó quay đầu, lại tiếp tục gõ chữ.
Tiêu Dư chỉ cảm thấy bản thân mình đang nói chuyện với
gà vịt, quăng hết quần áo lên đi-văng: “Bộ phim kia của mi thực rất tốt, mỗi
ngày đi làm ta đều nghe người ta bàn tới bạc lui, tinh thần sắp phân liệt đến
nơi rồi, thật muốn đính cái note lên ót,” Cô vừa nói vừa mở túi khoai tây
chiên, “Ta không xem phim truyền hình máu chó, đừng nói gì về Dịch Văn Trạch
với ta.”
Ba chữ Dịch Văn Trạch, lóe lóe lên trước mặt Giai Hòa.
Đột nhiên cô kẹt cứng, hoàn toàn quên mất mình định
viết cái gì.
“Ta không thấy mi gọi điện thoại lần nào, chẳng lẽ là
bên sản xuất hạn chế, quên thế nào là nói chuyện yêu đương rồi?” Tiêu Dư bê một
qua dưa hấu từ tủ lạnh ra, cắt làm hai, đưa cho Giai Hòa một nữa.
Ta cũng nhớ mà.
Giai Hòa buồn khổ cầm thìa, trên miếng dưa hấu vẽ mấy
vòng tròn, sau đó múc một miếng: “Phần lớn cảnh quay của anh ấy đều vào ban
đêm, ban ngày buồn ngủ, buổi tối phải quay phim.” Tiêu Dư ờ một tiếng: “Vậy thì
gọi vào buổi trưa.”
“Nhưng ta không chắc ngày nào quay vào buổi sáng nữa,”
Giai Hòa cắn một miếng dưa hấu, hơi lạnh ngấm vào, trong nháy mắt răng trở nên
đau buốt. Xong rồi, phải đi gặp nha sĩ. “Có lần gọi qua lúc chiều, anh ấy đang
ở phim trường, ngượng khỏi bàn.”
Tiêu Dư vô cùng thấm thía, vỗ vỗ vai cô: “Vợ ngôi sao
thật khó làm, thật sự khó làm.”
Thật ra cô đã tính tính thời gian, cũng cân nhắc nên
đi phim trường thăm anh. Nhưng mà cùng đoàn làm phim đến gặp là hai việc hoàn
toàn khác nhau. Cô tưởng tượng việc mình xuất hiện đến phim trường, khó nói sẽ
không gặp người quen nào, cũng khó nói sẽ không bắt gặp anh đang diễn cảnh nguy
hiểm, hoặc tình cảm mãnh liệt gì đó, hơi luống cuống. Cuối cùng sau khi tiêu
diệt nửa trái dưa hấu mới nhắn tin cho anh: Anh còn ở Tứ Xuyên không?
Gửi xong, lòng Giai Hòa không yên chờ đợi, một lúc lâu
cũng không có tin nhắn trả lời.
Mất một lát mới tìm được cho mình một lý do, đang quay
phim đang quay phim, nhất định là đang quay phim.
Bởi vì nửa trái dưa hấu kia, cô thuận lợi đi đến bệnh
viện Liên minh. [2'>
Thật ra ở đây nha khoa chỗ nào cũng giống nhau, nhưng
chỗ này cách gần nhất. Giai Hòa cầm số xong ngồi trong phòng chờ khám bệnh,
tiếng người nhộn nháo ỗn à thực quá ầm ĩ, cảm giác hít thở không thông, vô cùng
phiền lòng, răng thì càng lúc càng đau hơn. Cô vẫn luôn nắm chặt di động chờ,
sợ lúc anh có trả lời chính mình lại không phát hiện kịp, bỏ lỡ thời gian nghỉ
ngơi của anh.
Mãi cho đến khi bác sĩ kiểm tra cho cô, Giai Hòa vẫn
nắm chặt di động, bác sĩ dở khóc dở cười nhìn cô: “Cô bé à, cháu đang đợi điện
thoại phỏng vấn à?”
Giai Hòa nói không có, nói xong mới nhét điện thoại
vào trong túi xách, nằm lên giường. Bắt đầu tiến hành một loạt kiểm tra xong,
cái răng giữ được ba năm xem như phải nhổ. Khi bác sĩ nói hôm nay đã xếp kín
lịch, có muốn hẹn ngày mai không thì có tin nhắn đến.
Cô ngượng ngùng nói với bác sĩ vài câu, rất khẩn cấp,
sau đó lấy di động từ trong túi ra.
Hai chữ rất đơn giản: Còn ở.
Giai Hòa do dự một lúc: Em muốn gặp anh.
Đợi thật lâu vẫn không có tin nhắn trả lời. Bác sĩ
nhìn ra ngoài cửa, nhắc cô là còn nhiều bệnh nhân khác, để cô hẹn thời gian với
y tá trước, ngày mai đến nhổ răng. Gi