Old school Swatch Watches
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325412

Bình chọn: 9.5.00/10/541 lượt.

i ra, cười tà: “Sáng ta mới về nhà, sao mi lại không

gọi điện quan tâm hỏi han thế hả?”

Giai Hòa nhìn cô nàng, bất đắc dĩ nói: “So với ta mi

còn sống về đêm nhiều hơn, ta cũng không muốn tự chuốc lấy mệt.”

Tiêu Dữ nằm ngửa ra, cười mê hoặc, quả nhiên là ‘phong

tình vạn chủng’, ‘phong tình vạn chủng.’

Giai Hòa vẫn còn khó hiểu, cô nàng đã vươn tay đẩy đẩy

máy tính ra: “Xem đi, tin tức của bạn trai mi đó.”

Giai Hòa cầm lấy máy tính, trên trình duyệt IE có rất

nhiều cửa sổ đang mở, tab cô đang nhìn có một loạt ảnh chụp, phía dưới là vài

câu phỏng vấn ít ỏi đã được chọn lọc, nội dung khá đơn giản, cũng rất hấp dẫn.

Một nguồn tin cho biết, sau khi Dịch Văn Trạch và Thiên

Sở ly hôn đều có cuộc sống tình cảm mới.

Người tiết lộ còn rất chắc chắn rằng, Dịch Văn Trạch

quen bạn gái mới trong lúc làm phim, có người đoán đó chính là nữ diễn viên

chính của bộ phim mới, nữ diễn viên Liêu Tĩnh xứ Đại lục. Sau khi hoạt động kết

thúc, phóng viên báo giới Hong Kong ào ào về hậu trường, liên tục truy hỏi

chuyện của Dịch Văn Trạch. Hơn mười năm trong giới nghệ thuật, Dịch Văn Trạch

chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm của mình quá nhiều. Nhưng khi có người

liên tiếp truy hỏi đó có phải là Liêu Tĩnh không, anh lại bất ngờ mở miệng giải

thích, cười nói rằng đó không hẳn là tin đồn.

Khi tin tức chấm dứt, Thiên Sở vẫn chưa có phản hồi gì

về chuyện này.

Trong lòng Giai Hòa có gì đó là lạ, và những cảm xúc

không nói nên lời. Đây vẫn là lần đầu tiên đọc những tin tức về anh, mà không

hề cảm thấy phấn khích.

Đang lúc thất thần, Tiêu Dư đã kéo máy tính về, vỗ vỗ

vai cô: “Buồn à? Buồn thì mời ta đi ăn thịt dê xâu đi, tiền cạn thì sức chú ý

của mi rời đi ngay lập tức.”

[1'>: 贺岁片 hạ tuế phiến là dòng phim

giải trí có tính hài hước, sảng khoải; đặc trưng là phim hài, phim võ thuật.

Lại là ‘một nguồn tin.’ =))))))))))))))))))))))))

Bụng đói kêu vang, cộng thêm tâm tình đi xuống.

Cuối cùng lái xe đi ăn thịt dê xâu thật. Bởi vì đang

trong thời gian làm việc, giữa trưa cũng không nhiều người lắm. Hai người đặt

một phòng đơn giản, cả thực đơn Tiêu Dư cũng chưa ngó kỹ, lập tức gọi liền một

đống. Giai Hòa nhìn, chỉ nghe thấy mấy trăm bàn tay đang cào xé gan ruột, nhân

viên bán hàng lại cười đến mức không khép miệng được. Rốt cuộc đến khi bàn ăn

không còn chỗ dọn nữa, cô mới dở cười hỏi: “Đây là một bữa cơm của mi đó hả?”

Tiêu Dư gắp một miếng thịt bỏ vào nồi nước sôi, khuấy

khuấy hai cái: “Cơm trưa cộng cơm tối.”

“Thật sự là không khách sáo…”

Tiêu Dư giơ tay xem đồng hồ: “Từ mười hai giờ trưa cho

đến mười hai giờ khuya, khoảng thời gian này miễn phí cho mi. Dựa theo tiêu

chuẩn lương bổng của một Account Director [1'>, một ngày trả ta 833 tệ, như

vậy có thể ăn hai bữa đúng không?”

Trong ánh mắt kia, thứ đang không ngừng chạy tuyệt đối

là tiền giấy màu đỏ…

Thật ra Giai Hòa hiểu được, cô nàng chỉ là muốn ở cạnh

mình.

Hai người đều vùi đầu ăn, Giai Hòa luôn cảm thấy mình

đã quên gì đó, mãi cho đến khi bụng căng cứng mới nhớ đến hôm nay là buổi họp

báo truyền thông của Vĩnh An. Kiều Kiều cùng Dịch Văn Trạch đều đã nói qua, thế

nhưng bị tin tức kia kích thích đến nỗi quên mất, cô cùng Dịch Văn Trạch còn

hẹn nhau ăn cơm tối nữa…Ba giờ đã bắt đầu, bây giờ đã gần hai rưỡi, cô rút giấy

ăn lau miệng: “Ta quên mất, chiều nay còn có buổi họp báo truyền thông.”

“Mi không phải đạo diễn cũng không phải diễn viên thì

gấp cái gì? Ta nhớ biên kịch cũng chả cần đi mấy hoạt động kiểu này.”

Giai Hòa phát hiện cô nàng tuyệt đối là cố ý,

đành phải ngả bài ra: “Ta muốn gặp Dịch Văn Trạch.”

Sau đó thì thế nào? Còn chưa nghĩ ra.

Cũng không biết kế hoạch của anh sau khi trở về là gì.

“Ta chỉ biết,” Tiêu Dư quơ quơ di động, “Sáng nay Kiều

Kiều gọi điện cho ta, tin tức bữa nay bất ngờ bùng ra, nhất định sẽ có người

hỏi đến trong buổi họp báo ngày hôm nay, bảo ta đừng để mi vô góp vui nữa.”

Thì ra còn có kế hoạch giam cầm? Rốt cuộc Giai Hòa

cũng hiểu.

Cô chỉ có thể tiếp tục ngồi đây ăn uống gì đó, qua một

hồi mới lẩm bẩm nói: “Không phải ta chưa từng nghe qua mấy scandal, không cần

phải ‘thảo mộc giai binh’ (nghi ngờ lung tung) [2'> như vậy.”

“Quên đi,” Tiêu Dư cười, “Kiều Kiều làm vậy cũng chỉ

vì tốt cho mi. Ở hiện trường nghe với nghe lại từ người ta vẫn rất khác nhau.

Mi xem như là người thứ ba, đứng bên ngoài luôn sáng suốt hơn, một hai ba câu

có tình có lý, chân thực đến mức tự muốn biến thành người thần kinh luôn.”

Giai Hòa nói không lại, nhưng bị cô nàng thuyết cho

một trận càng không dễ chịu: “Ai là kẻ thứ ba…”

“Mi cũng sống, còn chưa dùng kính hiển vi chơi lửa à?”

Tiêu Dư bỏ vào bát cô một miếng đậu phụ, “Có ánh sáng thích hợp, chỉ cần điều

chỉnh góc độ của kính hiển vi, nhất định sẽ bốc lửa. Đạo lý cũng giống như

thôi, cho dù một vật có nhỏ bao nhiêu, dưới con mắt của công chúng, lập tức sẽ

trở thành đề tài nóng hổi. Mi xem đi, Dịch Văn Trạch bất ngờ làm sáng tỏ chuyện

Liêu Tĩnh, đó là đối với mi rất tốt? Nếu ta là một phóng viên giải trí, ta sẽ

viết, bạn xem mười mấy năm không nói đến