Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325463

Bình chọn: 9.5.00/10/546 lượt.

chút, vậy có được không? Người

đàn ông giữa năm triệu người ấy, không có khẩu trang và kính râm che thì sợ

người khác biết rồi mình bị bánh đập vào đầu? Cảm giác này hẳn cũng không có gì

khác đi?

(đại ý câu này là Giai Hòa đang giấu chuyện iu đương,

sợ người ta tấn công…còn bánh đập vào đầu ý chỉ những bạn yếu ớt, bánh đập cũng

chết á…câu này khá khó hiểu, mình cũng đã chạy đi hỏi rồi cơ mà chỉ có thể biên

tập lại như thế này thôi…xin lỗi các bạn ;A;)

“Thật ra chị có thể hiểu được cảm giác của em,” Đầu

dây bên kia bắt đầu vô cùng có trách nhiệm khuyên nhủ, hiển nhiên đã quên sạch

nguyên nhân mình gọi điện ban đầu, “Ở bên một người như vậy, chuyện những người

bình thường làm đều không thể làm được, nghe rất mộng ảo, sống được cũng vô

cùng uất nghẹn. Bây giờ mới vừa bắt đầu, sau này anh ta còn đi diễn mấy tháng

không thấy người đâu, động một tý là có scandal bay đầy trời. Em có bị đau đầu

nhức óc gì, ít nhất cùng em đi khám bệnh cũng không được ——”

“Ngừng đi,” Giai Hòa không yên lòng, “Nói chuyện của

chị ấy, em không cần chị đi an ủi đâu.”

Bên kia còn nói thêm mấy câu gì đó cô cũng chỉ ậm ừ

qua loa. Thật ra người thất tình chỉ cần một lỗ tai là đủ rồi, khuyên hay không

là chuyện của bạn, đều không giúp được gì. Cần đau lòng thì cũng đã đau lòng

rồi, có hiệu quả gì đâu.

Với lại…cả đầu cô vẫn là câu nói lúc nãy của Dịch Văn

Trạch.

“Buổi họp báo gặp mặt truyền thông của ‘Vĩnh An’ xếp

vào cuối tuần, Bắc Kinh, lúc đấy em còn ở đó không vậy?”

“Chắc vẫn còn, bộ phim tiếp theo cũng ổn rồi, chỉ là

tác giả nguyên tác có vẻ khó quá,” Giai Hòa nhớ tới chuyện này liền phát sầu.

“Em vốn không muốn viết kịch bản chuyển thể như thế này, nghe nói tác giả là mỹ

nữ đó, sách không dễ bán đâu, tính tình cũng không vừa.”

Kiều Kiều vui sướng khi người khác gặp họa: “Nói trước

với em rồi, chuyển thể là thế. Công lao vốn là của tác giả, mà chuyển thể không

tốt thì tất cả đều đổ lên đầu biên kịch.” Giai Hòa hậm hực: “Liên quan gì đến

biên kịch chứ hả, gặp phải mấy nhà đầu tư vừa có tiền vừa có quyền, biên kịch

chẳng qua chỉ là cái máy đánh chữ, không thể tự kiểm soát được nội dung của bộ

phim.”

Từ khi nhận được, cô còn mơ hồ có cảm giác, bộ phim

này sẽ không ‘thái bình’ nổi.

Gọi điện thoại nói chuyện cho đến tờ mờ sáng, làm hại

Giai Hòa chỉ có thể cùng đôi mắt đen thui đi ăn cơm trưa với Dịch Văn Trạch. Cô

vừa ăn vừa nghĩ, thật ra cũng đâu có gì kém như vậy, bạn xem đi, người bình

thường làm bạn trai nhất định chịu không nổi giờ giấc ngủ nghỉ của mình. Nếu

trúng người làm công việc văn phòng, mỗi sớm thức dậy không có điểm tâm, mỗi

tối ngủ bên cạnh đều trống không, phỏng chừng chưa đến nửa năm nhà cửa liền

thay đổi…

Giai Hòa cầm đũa thẫn người.

“Hôm qua em ngủ không ngon sao?”

“Ừm,” Giai Hòa nghe anh nói mới cầm đũa gắp miếng cá

cắn một phát, vừa ăn vừa giúp anh múc một bát canh. Cô bê nguyên cái bát sứ trong

tay, vì nóng quá nhịn không được co những ngón tay lại, đưa nhanh cho anh,

“Bỏng chết em mất.”

Giai Hòa sờ sờ tai nhìn anh, nhìn anh từng muỗng từng

muỗng uống canh.

Giữa đô thị phố hội phồn hoa này, cho dù khuôn mặt của

chúng ta đều được người đi đường biết hay không, cả hai đều có cuộc sống giống

như những người khác, cũng cần ăn uống cũng sẽ sinh bệnh. Bạn xem, chân thật

đến bao nhiêu.

Đang cảm thán, bỗng nhiên thấy mũi mình nóng nóng, lấy

tay quệt, đầy máu tươi.

Cô hoảng, Dịch Văn Trạch đã buông bát xuống, rất nhanh

đã kéo cô đến toilet, vốc nước rửa mũi cho cô: “Sao đột nhiên lại chảy máu

mũi?” Giai Hòa thực buồn bực nhìn gương, Dịch Văn Trạch đang nắm chóp mũi của

cô, động tác rất mắc cười, “Không biết, hình như là trời phạt đó.”

Xuân tình a xuân tình.

Cũng may tối hôm qua không chảy máu mũi…

“Em tự rửa tay đi.” Anh nhắc nhở cô.

Giai Hòa ừm, lại mở vòi nước, nhanh chóng rửa tay.

Cứ như vậy bị anh bóp mũi hai phút máu mới ngừng. Dịch

Văn Trạch lấy một miếng bông khách sạn tặng kèm, khi chuẩn bị nhét vào mũi Giai

Hòa, cô nàng nhìn cục bông hồng nhạt kia, cuống cả lên, sống chết cũng không

muốn.

Để cho cô mũi nhét bông màu hồng nhạt, đi tới đi lui

trước mặt anh à?

Xấu chết người.

Dịch Văn Trạch cười xoay người, rất cẩn thận nhét kín

mũi cô: “Nhìn rất đẹp, hợp với em lắm.”

Ánh mắt Giai Hòa sắp phát hỏa: “Ai có bông nhét mũi sẽ

đẹp hả?”

“Bạn gái anh.” Dịch Văn Trạch tự nhiên trả lời.

Giai Hòa muốn vươn tay lấy xuống đã bị anh giữ lại

trước: “Giai Hòa, anh muốn nói với em một chuyện.” Từ môi đến mắt đều là biểu

cảm nghiêm túc không thể nghi ngờ được.

Cô há hốc mồm, không thể nào, chỉ vì một cục bông mà

nghiêm túc đến vậy.

Một giây, hai giây, cô cuống đến mức muốn chảy máu mũi

tiếp.

Lúc bắt đầu, bỗng nhiên anh cười, nhẹ nhàng nắm nắm

chóp mũi của cô: “Sau này sẽ có lúc em mắc bệnh, sắc mặt nhất định sẽ tái xanh,

tóc tai lộn xộn, so với bây giờ còn khó nhìn hơn. Chẳng lẽ sẽ không gặp anh?”

Giai Hòa câm điếc, ngẫm lại cũng đúng. Thấy thế anh mới kéo cô ngồi xuống sô

pha. “Nếu có một ngày em mang thai, dáng người sẽ thay đổi, chân cũng phù lên,


80s toys - Atari. I still have