
trong lòng khó chịu, muốn hỏi nữa nhưng
vẫn không thể hỏi ra miệng.
Lúc vừa bước vào nhà, mẹ Giai Hòa đang ở trong phòng
làm việc trộm đồ, liếc mắt qua cửa, lập tức bay ra khỏi phòng, ân cần rót cho
cô cốc nước. Giai Hòa được quan tâm mà lo sợ, vốn tưởng sẽ có một trận truy hỏi,
thế nhưng lại có một tách trà nóng?
Giây tiếp theo, cô liền hiểu ra.
“Con gái rượu, đưa cho mẹ số chứng minh thư của con
đi.”
Giai Hòa cảnh giác: “Sao ạ?”
“Đăng ký nông trường trên QQ,” Mẹ già tận tâm giải
thích, “Một số chứng minh thư chỉ có thể đăng ký hai tài khoản, mẹ với ba con
đăng ký ba cái lận, không đủ dùng.” Giai Hòa ngạc nhiên: “Bốn nông trường còn
chưa đủ cho mẹ chơi à?”
“Con cho là mẹ giống con à, có nhiều bạn học chơi QQ?
Tổng cộng chỉ có chú con, thím con, còn có con, đúng rồi, nông trường của con
cả năm chưa chăm sóc gì hết.”
Giai Hòa ôm trán: “Con đâu có thời gian chơi đâu.”
“Còn có cháu con, đều tính vào cả rồi, không đủ để mẹ
trộm mười phút,” Mẹ già tiếp tục giải thích, “Còn có ‘đấu địa chủ’, mỗi ngày
——”
Giai Hòa đầu hàng: “Mẹ đừng giải thích nữa, dù sao con
nghe cũng không hiểu.” Nói xong lập tức rút chứng minh thư của mình ra cầu thái
bình. Nhưng không hiểu sao mẹ già vẫn nhìn cô chằm chằm, như thể đang nhìn một
miếng thịt kho tàu vậy…Giai Hòa lại cảnh giác: “Không phải là cho mẹ rồi sao?”
“Còn có bạn trai con,” Mẹ già thiện ý nhắc, “Như vậy
sẽ có hơn hai cái.”
Lấy chứng minh thư của Dịch Văn Trạch đi đăng ký nông
trường QQ? Không bằng giết con cho rồi…Cô bỗng nhiên nghĩ đến, Dịch Văn Trạch
không có chứng minh nhân dân gì đó, lấy cớ: “Anh ấy là người Hong Kong, không
có chứng minh mẹ ạ.”
Ánh mắt mẹ già buồn bã, than thở một tiếng: “Không có
việc gì sao lại đi tìm người Hong Kong hả con, sản phẩm trong nước lúc nào cũng
tốt.”
Cô bỗng nhiên phát hiện mẹ mình lại không có hứng thú
với bạn trai của mình, nhưng lại có hứng thú hỏi lại: “Mẹ, hôm nay mẹ có gì là
lạ, sao lại không tiến hành giáo dục con nữa?”
Mẹ già tự rót một tách trà: “Còn có chuyện gì được,
con coi như là thanh niên có tuổi rồi, nên gả thì phải gả cho xong, mẹ cũng
phải hiểu chứ.” Sau đó lập tức bê tách trà trở về đăng ký tài khoản.
…
Đang lúc cô xếp hành lý xong chuẩn bị đi tắm, mẹ già
lại dò dẫm đi ra: “Đúng rồi, hai ngày trước có tiết mục tìm kiếm tài năng, có
người bắt chước thần tượng con, giống kinh lắm.”
Nhìn mẹ lai quay về phòng trộm đồ, cô mới bi thương
phát hiện, xác thực Dịch Văn Trạch không dễ tùy tiện công khai như vậy.
Mấy ngày tiếp theo thật sự rất rối loạn. Kịch bản vốn
đã viết tốt, đến tay tác giả nguyên tác lại phủ định, ý kiến phản hồi lại khiến
cho người ta dở khóc dở cười, rõ ràng là cảnh diễn xung đột, không nên thêm vào
cảnh nội tâm nữa. Phim tâm lý, phim tâm lý, thật đúng là tiểu thuyết a, hoạt
động tâm lý của người ta còn có thể lê lết đến mất ngàn chữ.
Giai Hòa đeo ống nghe điện thoại vào nói chuyện với
Dịch Văn Trạch, thực buồn khổ oán giận: “Anh nói xem, có ai kiên nhẫn ngồi
trước tivi mười phút mà nghe mấy lời thoại bộc bạch nội tâm gì đó không? Nếu là
em em tắt tivi lập tức.” Giọng nói Dịch Văn Trạch hơi mệt mỏi nhưng vẫn rất ôn
hòa: “Không bằng nghĩ như thế này, thay đổi nguyên tác để làm, sẽ dễ dàng hơn
rất nhiều.”
Ngẫm lại cũng đúng: “Quên đi, dù sao mọi thứ cũng
không phải tốt đẹp hết được, rất dễ kiếm tiền, chỗ khác cũng không dễ dàng như
vậy.”
Cô không muốn ở lại công ty chế tác, mà ở nhà thì quá
xa, tốt nhất chỉ có thể ở lại nhà Tiêu Dư.
Đều hơn mười hai giờ, trong phòng chỉ có mỗi mình cô,
im lặng kinh khủng.
Hai người cũng không thường xuyên nói chuyện, nhưng
điện thoại vẫn không ngắt máy, lúc nào nhớ tới sẽ nói một hai câu. Qua một lúc
lâu, cô mới quét mắt qua góc phải màn hình, giọng nói không khỏi mềm nhũn: “Anh
ngủ trước đi, trễ đến thế này rồi.” Người bên kia không để ý gì lắm, chỉ nói:
“Không sao, anh cũng có việc phải xử lý xong.”
Đêm dài yên tĩnh, những lúc mệt mỏi nhất sẽ có người
bên cạnh em.
Mặc dù không thể làm điều gì, nhưng chỉ cần như vậy
lại thấy ấm áp vô cùng, mọi vấn đề trong lòng đều tan biến rất nhiều. Giai Hòa
ừ một tiếng rất nhỏ: “Vẫn còn chưa làm xong sao?”
“Mọi người đều là người trưởng thành, không có gì
phiền toái quá lớn, chỉ là thủ tục trong công ty có vấn đề.” Anh dừng một chút,
nói tiếp, “Lần này anh cùng Thiên Sở về Hong Kong, hẳn sẽ khiến truyền thông
chú ý. Ngày mai cũng có một hoạt động công khai, có lẽ sẽ có người hỏi anh vài
vấn đề nhạy cảm.” Giai Hòa vâng, thoải mái nói: “Mọi chuyện không cần nói hết
cho em biết, anh lúc nào cũng bị người ta truy đuổi chặn đường, nếu anh nói hết
với em em cũng nhớ không nổi.”
Cô cầm ly nước, uống một ngụm.
Hai người còn nói thêm vài câu, cô lo Dịch Văn Trạch
liền cứ như vậy thức cùng mình, chỉ có thể nói xạo hai ba câu bảo muốn đi ngủ.
Đến lúc này mới có thể ngắt điện thoại, tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Mãi cho đến giữa trưa hôm sau, cô mới bò dậy khỏi
giường, nhìn thấy Tiêu Dư ở phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha lên mạng.
Tiêu Dư vừa thấy Giai Hòa đ