
ong câu đó, cô liền hoàn
toàn vô duyên với bữa cơm tối này. Ngay cả khi đã vô cùng cẩn thận, vẫn có
phóng viên phát hiện được việc Dịch Văn Trạch đến Thượng Hải. Cũng hên là nơi
mình có thể kiểm soát được, chỉ khiến A Thanh phải vất vả diễn ‘kế điệu hổ ly
sơn’ để khỏi gây phiền phức đối với những thực khách ở đây. Phải hiểu, ‘thương
trường đoản pháo’ [4'> của phóng viên cũng không phải là đơn giản. Lỡ
như không chụp được Dịch Văn Trạch mà lại chụp đến cảnh tình cảm này thì cũng
khó mà giải thích được.
Một tháng không thấy, khi đối diện với anh, Giai Hòa
lại nhớ tới tâm trạng lúc vừa mới gặp, có chút gì đó cứ thấp thỏm không yên,
chỉ uống trà mãi.
Anh vẫn ăn mặc đơn giản như trước, áo sơ mi màu xám
nhạt, tay áo cuốn lên màu bạc, đồng hồ màu đen phát ra ánh sáng lấp lánh dưới
ánh đèn. Nhìn như thế nào cũng rất hợp.
Dịch Văn Trạch đưa thực đơn cho cô: “Em thích ăn gì?”
Cô nghĩ nghĩ: “Anh là ông chủ chỗ này, có đề cử gì
không?”
Anh cười: “Thật ra anh chưa tới được mấy lần, có lẽ
không rành bằng em.”
Anh thấy Giai Hòa uống gần hết, lại thay cô châm trà.
Hai tay Giai Hòa ôm cốc trà, cười cứng ngắc: “Lúc
trước tôi cũng chỉ đến phỏng vấn vài doanh nhân bất động sản mới có cơ hội bước
vào đây,” Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, “Cũng đi khoảng ba lần, mà đều là phỏng vấn
đầu tiên, căn bản không biết rốt cuộc mình đã ăn cái gì.”
Giai Hòa còn nhớ khá rõ lần đầu tiên đến đây, vị doanh
nhân bất động sản kia đạo mạo nói, riêng việc trang trí ánh sáng cho nên này
cũng đã tốn cả trăm triệu, ngầm chỉ sang trọng cao cấp này nọ. Lúc ấy Giai Hòa
chỉ thầm chửi tục trong lòng một câu, sau này biết nhiều hơn, cũng hiểu được
bốn chữ “Chế độ Hội viên” kia, nhất định cần đến vốn gốc để làm nền. Làm bên
mảng Tài chính và Kinh tế, mấy năm trời theo sát những kẻ có tiền đến nhiều
nơi, đối với thức ăn ngon, cô đã có cái gọi là miễn dịch. Nhưng mà vừa nghĩ đến
đây là nhà hàng thần tượng đầu tư, liền cảm thấy trước đây mình không hề để ý
đến việc thưởng thức, thật sự tội lỗi.
Anh uống một ngụm nước đá: “Sau này em có tới đây thì
dùng tên của anh là được. Nếu em cảm thấy ngại, cũng có thể gọi điện cho A
Thanh trước.”
Giai Hòa lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ cần xã giao gì đó
cả, không cần thiết.”
Anh không nói gì nữa, ý bảo cô tiếp tục xem thực đơn.
Đèn treo trên bàn ăn khá thấp, có những sợi dây đỏ
quây lại, ánh sáng dịu hòa quá mức.
Cô lật lật tờ thực đơn, từ món măng cua [5'>, đến
gan ngỗng xốt rượu [6'>, vừa chọn vừa lo lắng mấy món này có ảnh hưởng gì
đến ‘tướng ăn’ của mình, vừa cân nhắc xem có hợp với khẩu vị Dịch Văn Trạch hay
không, nhưng lật mãi đến trang cuối cùng vẫn chưa chọn được món nào. Rốt cuộc
cô lại lật về trang đầu tiên, tiếp tục công việc ngẫm nghĩ chọn lựa. Dịch Văn
Trạch vẫn yên lặng dựa vào ghế, ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá, nhưng lại không
châm thuốc.
“Sao vậy?” Giai Hòa nhìn điếu thuốc kia, không phát
hiện có gì khác lạ.
Anh mỉm cười: “Không có gì, đây là nơi cấm hút thuốc.”
Giai Hòa chỉ cảm thấy lời của anh hơi kỳ kỳ. Chỗ này
là phòng được đặt riêng, làm sao có thể cấm hút thuốc như anh nói? Nhưng mà nếu
Dịch Văn Trạch đã bảo thế, bản thân cô không nên hỏi tới thì hơn, lại tiếp tục
cúi đầu nghiên cứu thực đơn.
Dịch Văn Trạch thấy Giai Hòa do dự: “Không muốn ăn
sao?”
Cô dỗi: “Thật ra là hoa mắt chóng mặt, nhìn cái gì
cũng không muốn ăn.”
Gọi món cũng cần kỹ thuật, nhất là cùng ăn với thần
tượng mười mấy năm của mình, có đủ thứ cần phải lo, vô cùng có áp lực.
Cuối cùng vẫn là Dịch Văn Trạch chọn vài món đặc biệt
của nhà hàng, rất hợp với khẩu vị Giai Hòa. Lúc gọi món, anh còn cố ý hỏi cô
xem có thích ăn vịt quay hay không. Giai Hòa không biết nên khóc hay nên cười
giải thích sự khác biệt này, tuy rằng vịt quay là đặc sản của Bắc Kinh, nhưng
không phải tất cả người Bắc Kinh đều thích ăn. Ngược lại, bản thân Giai Hòa vì
thường xuyên ở nội thành, thích ăn hải sản nhiều hơn.
Cô không đoán trước được, món ăn vốn đã chọn xong, lại
thêm một phần hoa hồng cuốn tôm. [7'>
Bông hoa đỏ thẫm, khéo léo giữ lấy mấy em tôm màu hồng
nhạt đã bóc vỏ. Cô cẩn thận cầm đũa gắp một miếng tôm, vừa cắn, hương hoa hồng
lan khắp vòm miệng.
Lúc vừa ăn gần xong, Dịch Văn Trạch nhận một cuộc điện
thoại.
Giai Hòa nghe anh nói vài câu, hình như đầu dây bên
kia có một người bạn của anh gọi, đang muốn tới. Cô lập tức buông đũa, đang
muốn nói mình không nên làm phiền, chậm trễ thời gian anh tiếp bạn, cửa đã bị
gõ rầm rầm, có người đẩy vào. Người vừa vào, tay trái còn cầm di động, ngồi
xuống bên cạnh Dịch Văn Trạch: “Mình chờ cậu nửa tiếng đồng hồ rồi.” Anh chàng
nói xong, mới gật đầu với Giai Hòa, “Chào em, anh là bạn của A Trạch, Ngô Chí
Luân.”
Giai Hòa nhìn khuôn mặt như ánh mặt trời của bạn giai
đẹp, nghe giới thiệu như vậy, đột nhiên muốn cười.
Chỉ riêng phim điện ảnh trình chiếu trong ngày lễ Tình
nhân, người này đã là diễn viên chính của hai bộ phim. Anh chàng này đi trên
đường sẽ bị người ta bám theo đến mức nửa bước đi còn khó, thế nhưng lại nghiêm
túc giới thiệu như vậy, th