Duck hunt
Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324150

Bình chọn: 7.5.00/10/415 lượt.

về đề tài đồng tính nam [1'> Ngô Chí Luân tham gia

diễn xuất: “Bạn của tôi, hình như vẫn còn rất thích anh.”

Ngô Chí Luân cười, đang muốn nói chuyện, thang máy lại

‘đinh’ lên một tiếng, hai cánh cửa mở ra.

Không chờ cả hai đi ra ngoài, có người đã lảo đảo bước

vào. Cùng lúc đó có một bàn tay phụ nữ giữ cửa thang máy lại: “Em đã nói bạn em

đến ở, anh phải về sao? Chỉ bởi vì chuyện này?” Khuôn mặt Kiều Kiều chưa trang

điểm, tức giận đến mức trắng bệch, đến lúc nói xong mới nhìn thấy Giai Hòa…cùng

Ngô Chí Luân.

Giai Hòa cắn môi nhìn chị, rồi nhìn về phía Bối Tư

Đạt. Lại là một màn ‘cẩu huyết’ đặc sắc.

Tầm mắt Kiều Kiều ngừng khoảng ba giây trên người Ngô

Chí Luân, lập tức buông tay ra, cười nói với Bối Tư Đạt: “Hẹn gặp lại.”

Từ nổi khùng đến lịch sự tạm biệt, thay đổi không chê

vào đâu được.

Vì thế, thang máy đã mang bạn Bối Tư Đạt với sắc mặt

đã hóa đen xuống dưới, để lại ba người đang nhìn nhau cười. Không đợi Giai Hòa

giới thiệu, Kiều Kiều đã nhanh nhẹn vươn đôi tay được chăm sóc kỹ lưỡng ra:

“Chào anh, tôi là Kiều Kiều.”

Ngô Chí Luân cũng tỏ ra quý ông vạn phần: “Xin chào,

Ngô Chí Luân.”

Kiều Kiều mỉm cười gật đầu: “Thật ngại quá, trước khi

đến mọi người nên gọi điện thoại, tôi sẽ xuống lầu đón.”

Ngô Chí Luân nhún nhún vai: “Không sao, tôi chỉ đưa

Giai Hòa lên rồi đi ngay thôi.”

Kiều Kiều kinh ngạc: “Không vào nhà ngồi một chút sao?”

Nếu không phải đang đứng trong hành lang lạnh căm căm,

nếu không phải Kiều Kiều còn mặc đồ ở nhà, Giai Hòa thực hoài nghi chính cô có

phải đang ở trong cái tiệc rượu nổi tiếng gì không. Cả hai người kia không

ngừng tán gẫu với nhau, bắt đầu từ việc hợp tác đến doanh thu vé bán ra

trong dịp lễ tình nhân [2'>. Kết quả là, Ngô Chí Luân không thể từ chối

thịnh tình này, theo hai người đi tới trước cửa nhà Kiều Kiều, rồi lại nhìn

Kiều Kiều ngó cánh cửa đã bị khóa chặt kia, không thể nói nên lời.

Kiều Kiều, cứ mang dép lê mặc áo ngủ như vậy, tự khóa

cửa nhốt mình bên ngoài.

“Nếu không…” Giai Hòa thật muốn đâm đầu chết, “Đi nhà

của tôi đi.”

Nếu biết thế từ trước cô sẽ không đi, quả thực là cuộc

di cư của thế kỷ mà. Vốn là chỉ mình cô dính vào một vụ tai nạn giao thông,

không hiểu sao kéo theo Ngô Chí Luân làm tài xế, lại liên lụy Kiều Kiều bị khóa

cửa nhốt ngoài.

Nhưng Ngô Chí Luân lại rất bình tĩnh. Anh ta nhìn nhìn

cánh cửa đã khóa, lại nhìn nhìn Giai Hòa ướt nhẹp từ đầu đến chân cùng Kiều

Kiều vẫn xỏ dép đi trong nhà, quyết đoán đến hành lang bên kia, cười ha ha gọi

điện thoại. Không cần phải nói gì nhiều, nhất định là cho Dịch Văn Trạch.

“Người thật nhìn quá đẹp.” Kiều Kiều vẫn có tâm trạng

cảm khái giai đẹp.

Giai Hòa dở khóc dở cười: “Em còn tưởng chị không có

cảm giác gì.”

Kiều Kiều tà ác nhìn cô: “Người thật trông rất chuyên

nghiệp, được chưa? Gặp mặt rồi tự nhiên phải vờ vịt tí chứ.”

Giai Hòa lười phải trêu vào chị, nói nhanh: “Lát nữa

chị lái xe, đến nhà em đi?”

Kiều Kiều nhìn bóng dáng kia, bĩu môi: “Còn anh ta thế

nào?”

“Đương nhiên anh ta về nhà.”

Giai Hòa không hề nghĩ tới việc, rằng cô thì cho là

đương nhiên, nhưng đổi đến trong miệng Ngô Chí Luân lại không hề như thế. Cô

vừa muốn nói Kiều Kiều sẽ lái xe đưa mình về nhà, Ngô Chí Luân lập tức bảo, bộ

dạng hai người như vậy, trên đường đi nhất định không an toàn. Giai Hòa đang

muốn đổi đối sách, Kiều Kiều lại nhảy vào thêm mắm dặm muối bảo rằng chỗ Giai

Hòa ở trị an không được tốt lắm, mà ba mẹ của mình tối nay ở lại Hàng Châu, không

có chìa khóa này nọ.

Hai vị kia, cứ thế mà kẻ hát người múa, cuối cùng,

quyết định dĩ nhiên là cả đám kéo đến nhà Dịch Văn Trạch.

Dọc trên đường đi, hai người kia ngồi ở ghế trước trò

chuyện với nhau vui vẻ. Lúc đi ngang qua cầu Dương Phố [3'>, Kiều Kiều còn

chỉ Expo [4'> cách đó không xa, rất nghiêm túc giải thích kế hoạch

tương lai của thành phố, Ngô Chí Luân cũng có hứng thú nghe. Tiếng Quảng Đông

của Kiều Kiều khá tốt, lúc này đã có nơi dụng võ. Giai Hòa lại nghe câu được

câu không, mãi cho đến lúc nghe được bài hát đang ở vị trí cao trên bảng xếp

hạng âm nhạc của Thiên Sở, mới có chút thay đổi.

“Em nghe bài hát này lần nào chưa?” Ngô Chí Luân nhìn

Giai Hòa qua kính chiếu hậu.

Giai Hòa lắc đầu: “Là bài hát mới à?”

“Thật ra không phải, hai năm trước đã viết.”

Giai Hòa à một tiếng.

“A Trạch viết nhạc, anh viết lời.”

Giai Hòa nhìn anh ta vẫn còn chú mục đến mình, chỉ có

thể gật gật đầu, hơi ngoài ý muốn là, anh ta lại không nói gì thêm nữa.

Trên cây cầu lớn đầy những sợi cáp bắt chéo ngay ngắn,

vắt ngang giữa mấy ngọn đèn, cho dù không có ánh sáng cũng có thể nhìn thấy

được rõ ràng.

Kiều Kiều nhận ra bầu không khí có chút kỳ lạ, cũng

không nói nữa.

Những con đường của Phố Đông [5'> thực sự rất

lớn, như là hai thành phố khác nhau cách bởi một bờ sông. Không biết lái bao

lâu, xe mới rẽ vào một khu nhà nhỏ, men theo bờ sông mà đi, rất yên tĩnh.

Mấy người xuống xe, theo Ngô Chí Luân vào nhà. Anh ta

cũng không khách sáo gì, vừa đẩy cửa ra liền lập tức sà vào bàn mạt chược với

hai trợ lý. Nhưng cậu trai kia vừa n