
m một
cái mic màu đen, bèn vội vàng đưa cho Dịch Văn Trạch.
Dịch Văn Trạch không hề nhìn màn hình, nhưng từng câu
từng chữ, đến giai điệu bài hát trên kia dường như đều đã nắm rõ, không có chút
khó khăn mà cất giọng hát. Giọng anh trầm trầm, nhuốm chút mệt mỏi vì đi đường
xa mà tới. Giai Hòa không dám lơ đễnh, chú ý nhìn chăm chú vào màn hình mà hát,
hai người cùng nhau, hiệu quả đúng là không thể tưởng tượng được, rất hay.
Ngoài phòng karaoke, do quên đóng cửa, nên bên ngoài
có người đi ngang qua, nhìn thấy Dịch Văn Trạch, liền háo hức dừng lại nghe
hát, cứ thế, người sau nối đuôi người trước, người đứng ngoài cửa đã vây quanh
cửa phòng mấy hàng. Được nhìn thấy ngôi sao nổi tiếng cùng một cô gái song ca
bài hát của vợ trước, mấy chuyện kì lạ này ai mà bỏ qua cho được.
Đến khi hát xong, A Thanh mới phát hiện có gì đó không
ổn, bèn cười ngượng ngùng, xoay người đóng cửa lại, cả người đè lên trên tấm
kính lớn trên cửa, đem fan hâm mộ náo nhiệt ở bên ngoài ngăn cách với mọi người
ở bên trong.
Kết thúc MV, dưới ánh chiều tà rực rỡ, cô gái trong MV
nhìn về phía chàng trai một cách thiết tha, hét lớn: “Em yêu anh.”
Giai Hòa vẫn ôm khư khư lấy túi bỏng ngô, nhìn chằm
chằm vào màn hình kết thúc mà ngẩn người, đến khi phần quảng cáo KTV xuất hiện,
cô mới đem mic đặt trên bàn, cúi đầu tiếp tục ăn. Vừa rồi khi kết thúc bài “Ánh
nắng” này, điểm số trên màn hình thuộc về ai, hay là ai hát, đã không ai để ý
được, một kẻ thì đang ngồi một góc ở sofa, ăn lấy ăn để bỏng ngô, còn Dịch Văn
Trạch ngồi kia, cũng đã đưa mic cho người ngồi cạnh.
“Anh Dịch hát hay quá, nếu thu đĩa, chắc chắn sẽ thành
best-seller.” Kiều Kiều tỏ thái độ ‘chân chó’ cầm chai bia đưa cho Dịch Văn
Trạch, nói xong bèn đá vào chân Giai Hòa, ý bảo cô mau chóng nhường chỗ cho
Dịch đại gia này ngồi.
‘chân chó’: nịnh nọt.
Giai Hòa cũng biết rõ ý tứ của chị này là gì, nhưng
trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng không dám để cho Dịch Văn Trạch ngồi kế
bên, khuôn mặt đỏ bừng bừng, thế nhưng cứ để cho Dịch Văn Trạch cầm chai bia
đứng uống như vậy, cô cũng không đành lòng, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối
cùng tình yêu thần tượng cũng chiến thắng mọi thử thách, cô lùi mông lại sát
Kiều Kiều, ngẩng đầu cười nói: “Anh Dịch ngồi đây đi ạ.”
Dịch Văn Trạch nói ‘cám ơn, anh dường như cũng không
có ý từ chối, ngồi kế bên Giai Hòa.
Đêm nay rất nhiều người đều đến đây, phòng karaoke này
có vẻ không đủ lớn, người ngồi trên sofa thành một hàng, ép sát vào nhau. Thật
ra cô không phải là người hay để ý, cũng không phải là thời đại phong kiến mà
lúc nào cũng ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ gì đó, nhưng mà anh ngồi sát cô như thế,
khiến cho cô không thể nào tự nhiên nổi, cổ chỉ cứng nhắc nhìn về phía trước,
hướng về màn hình lớn, mà cũng chả biết mình đang nhìn cái gì…
Dịch Văn Trạch ngồi an vị ở cửa, bên ngoài vẫn có vài
người đi ngang qua, cố ý nhìn vào trong. Hình như do bọn họ nghe nói Dịch Văn
Trạch đến đây, thi thoảng có người cố gắng lướt mắt qua lớp thủy tinh dày,
nhưng anh lại chẳng nói lời nào, chỉ im lặng uống bia, khuôn mặt bị mũ lưỡi
trai che khuất, nên người bên ngoài cũng không nhìn thấy gì, đảo qua vài vòng
liền bỏ cuộc.
Bởi vì uống quá nhiều rượu, nên cứ hết người này vào
toilet, người kia lại đi ra ngoài hút thuốc.
Vị trí của Dịch Văn Trạch có chút ‘cản trở giao
thông’, theo quán tính liền né sát vào người Giai Hòa. Cô giống như bị điện
giật, lại dán mình về phía Kiều Kiều.
“Kiều Kiều à, cô sắp ngồi lên đùi tôi đây này.” Phó
đạo diễn Trình Hạo ho khan, nói với cô nàng.
Kiều Kiều dùng ánh mắt độc địa mà nhìn Giai Hòa, sau
đó đứng dậy, lời ít ý nhiều mà đâm một câu: “Phũ quá, tôi đi ra ngoài đứng
vậy.”
Trình Hạo tưởng rằng cô nàng nói mình, cũng ngượng
ngùng mà đứng dậy: “Cô ngồi đi, ngồi đi này, tôi ra ngoài đứng.”
Hai người đó đứng dậy, nhưng cũng không ngồi xuống, cả
một khoảng ghế rộng rãi chỉ có hai người ngồi. Mấy người khác do vừa rồi ngại
vì lần song ca lúc nãy nên cũng không dám ngồi gần, bởi thế liền xảy ra một
cảnh tượng kì lạ: một phần ba cái sofa chỉ có hai người ngồi, phần còn lại thì
dân chúng ngồi ép thành cục như cá hộp…
“Em đã viết kịch bản mới chưa?” Dịch Văn Trạch nhìn
màn hình lớn, bỗng nhiên hỏi cô.
Giai Hòa vâng một tiếng, cảm thấy hình như mình trả
lời hơi ít, bèn bổ sung thêm một câu: “Đã viết rồi ạ, vẫn là cổ trang.”
Dịch Văn Trạch nhếch khóe miệng tươi cười, nụ cười chỉ
thoáng qua trong chốc lát: “Em thích cổ trang lắm sao?”
Giai Hòa cười cười: “ Vì trước đây khi còn bé thích
một câu từ ‘Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên
diệt.’ [1'> Sau đó thì thích luôn phim cổ trang, hơn nữa làm biên kịch
phim cổ trang cũng hay ho lắm, một mình nắm trong tay số phận cả ngàn nhân
vật (tướng sĩ).”
Dịch Văn Trạch cầm chai bia đưa lên miệng uống, cái
chai 330ml nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Dưới ánh đèn nhấp nháy của màn hình,
vỏ chai lấp lánh trong suốt như ngọc lưu ly, Giai Hòa yên lặng nhìn anh, nhớ
tới khi còn học trung học, mỗi lần thấy anh trên TV, cô đề