
ói rồi sao,
là vì muốn giải quyết áp lực cho em.”
Giai Hòa quyết định không nói lý với chị nữa.
Hơn phân nửa cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, ánh
sáng từ những bảng đèn hiệu vẫn lấp lánh. Trời lạnh như thế này vẫn có không ít
khách du lịch. Lúc xe lòng vòng mấy lần đến KTV [6'>, thần thái Kiều Kiều
đã khôi phục như trước, tiếp đón mọi người đi vào. Người ngồi trên xe đều quen
biết nhau từ lâu, cũng sẽ không khách sáo, vào phòng đã đặt trước mà bắt đầu
gióng trống khua chiêng ca hát cho đã, một bài hết lại một bài khác tới, vui vô
cùng.
Một đống bia chất trên bàn, trong giây lát đã tiêu
diệt một nửa.
Giai Hòa ngồi máy tính suốt hai ngày liền, vừa mệt vừa
lười không muốn cầm mic, chỉ ngồi chen chúc bên cạnh Kiều Kiều, nghe chị vỗ tay
trầm trồ khen ngợi vài lần, lúc thì nhìn MV đâm thọc người quen nào đó hai lúa
này nọ, trong óc đã bắt đầu nghĩ đến kịch bản của bộ phim mới, tính toán mình
có nên lợi dụng mấy ngày kế tiếp để chỉnh sửa, đề phòng đến lúc nước đến chân mới
nhảy, người chịu tội chỉ có mỗi mình cô.
Kiều Kiều bỗng đẩy đẩy cô: “Nhìn đi nhìn đi, Thiên Sở
kìa.”
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, màn hình đang chạy bài
hát mới.
Màu nắng tươi sáng rực rỡ, trên con đường quốc lộ vắng
vẻ không bóng người, một thiếu nữ tóc dài, mặc chiếc váy đen quây ngực, chạy
nhanh về phía trước, khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc khiến cho toàn thế giới phải
ghen tị. Đây chính là MV đánh dấu thành công của Thiên Sở, cách đây hai năm đã
rất nổi tiếng ở Đài Loan. Cũng chính bài hát này đã đưa Thiên Sở lên một vị trí
khác.
Giai Hòa nhìn chăm chăm vào màn hình lớn, bỗng nhiên
nhớ tới ngày giới truyền thông thông báo ngày kết hôn, cũng là khoảng thời gian
bài hát này trở nên nổi tiếng. Khi đó cô chỉ biết Dịch Văn Trạch viết lời nên
mới chú ý đến, không đoán được lại có một câu chuyện phía sau.
Giai điệu bài hát rất hay. Có một dạo cô thường ngâm
nga những ca từ của nó.
Lời bài hát của Dịch Văn Trạch, đơn giản không hoa mỹ,
lại có thể khiến cho người nghe cảm giác được niềm hạnh phúc, sự nhịp nhàng ăn
khớp. Mỗi lần hát bài hát này, cô cũng không cần phải nhìn màn hình, ca từ đã
thuộc làu làu từ lâu…Giai Hòa ôm một túi bỏng trên bàn, nghe đoạn nhạc dạo của
bài hát, bắt đầu cảm thấy may mắn là giờ đây Dịch Văn Trạch đang ở Hong Kong,
nếu không cô cũng không biết sẽ có tình huống gì xảy ra nữa.
Nhưng mà, nếu anh có mặt ở đây thật, phỏng chừng cũng
không có người chọn bài hát này.
Đang cầm một hạt bỏng chuẩn bị ném vào miệng, cửa
phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra. Âm thanh chát chúa ở phòng K đối diện chợt ập
vào, là một giọng nữ khản giọng gào “Dù chết vẫn muốn yêu.” [7'>. Giai
Hòa ngồi khá gần ở cửa ra vào, bị giọng hát ‘hùng hồn’ đó khiến cô rung cả
mình. Lúc muốn giơ chân đá cửa mới phát hiện, người bước vào lại là A Thanh.
Trợ lý của Dịch Văn Trạch, A Thanh.
“Cuối cùng cũng tìm được mọi người.” Vẻ mặt của A
Thanh vô cùng đau khổ, “Kiều Kiều, sao chị không coi di động thế? Làm em đi
nhầm vào cái phòng người ta đặt rồi, suýt chút nữa bị bám đuổi đến chết.” Đôi
tay cô nhỏ bị lạnh tới đỏ ửng, không ngừng xoa xoa sưởi ấm.
Người đứng phía sau cô ở ngoài cửa, trang phục đơn
giản thoải mái. Bởi vì đội mũ lưỡi trai, hơn một nửa khuôn mặt được che khuất
dưới vành mũ, không người nào có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp kia của anh, nhưng
đều có thể biết anh là ai…
Chỉ trong một cái chớp mắt, Giai Hòa theo bản năng
muốn cầm mic hát, nhưng chẳng ngờ được, bạn Phó đạo diễn Trình Hạo – người đưa
lưng về phía cửa lại không thấy gì, đã nhanh nhảu nói to: “Bài của Thiên Sở sao
chẳng ai hát hết trơn vậy hả?” Anh chàng không hề phát hiện bầu không khí đang
trở nên ngượng ngùng, mau mắn nói tiếp: “Có muốn bỏ qua hay không?”
“Em hát em hát.” Kiều Kiều lập tức nói. Nếu lúc
này mà hủy bài thì thực sự không còn lỗ nào chui xuống.
Nhưng vừa mới cầm mic lên thì lại lập tức quăng xuống.
Tính tình Kiều Kiều thẳng thắn, chưa bao giờ thích được giọng hát của Thiên Sở.
Cho nên thực bất hạnh, chị sẽ không hát.
Cũng may đầu óc Kiều Kiều rất nhanh nhạy, lập tức nhét
micro vào tay Giai Hòa, thì thầm: “Chị không hát bài của con nhỏ này đâu, em
hát đi, đừng để thần tượng của mình xấu hổ đó.”
Phòng karaoke mở ra, vẳng đến tiếng cô gái ở phòng đối
diện đang hát “Chết cũng phải yêu” , rồi tới “Một đêm Bắc Kinh”. Phần điệp khúc
ở bên này đã qua hơn nửa, dòng phụ đề trên màn hình chầm chậm đổi màu từ trắng
sang xanh, nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng người hát đâu.
Tay trái Giai Hòa cầm bỏng
ngô, tay phải cầm micro màu đỏ, nhưng mà cô đã quên mất bài hát này phải hát
như thế nào rồi.
Cô ngồi đó, vài giây sau, mới cất giọng một cách khó
khăn, cố gắng làm sao cho khớp với cô gái trên màn hình, nhìn Kiều Kiều ở phía
đối diện, thế mà cô nàng tỏ vẻ không quen không biết, ngay cả nhìn mà cũng có
thể hát sai lời , đây là loại ngốc tử gì chứ…
“Đưa mic cho tôi.” Dịch Văn Trạch đi vào trong phòng
karaoke, thấy cảnh này, thì mở miệng nói với Kiều Kiều đang ngồi đối diện.
Kiều Kiều sửng sốt, mới chú ý bản thân đang cầ