
miệng, giơ tay đầu hàng, từ từ lùi sâu vào chỗ tối tăm
hơn, giọng nham hiểm: “OK, cục cưng, cô bảo tôi cút thì tôi cút, chỉ có
điều cô nhất định, nhất định đừng hối hận đấy”.
Tạ Phố đẩy xe lăn của Việt Tuyên đi ra từ phòng nghỉ VIP. Việt Tuyên đã nhìn thấy cảnh
tượng đó. Anh thấy Thái Na biến mất trong bóng tối như thể ma quỷ, thấy
ánh mắt Diệp Anh hướng về phía mình. Việt Tuyên mặc cho Tạ Phố đẩy xe
lăn chậm rãi đi qua con đường dẫn lên sân khấu, qua các người mẫu, qua
Diệp Anh. Khi đi qua cô, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn thậm chí còn rất
khách sáo gật đầu chào.
Sau đó.
Tạ Phố lại tiếp tục đẩy xe lăn cho Việt Tuyên, đưa anh về phía khu vực phía sau sàn catwalk.
Cả hội trường, tiếng vỗ tay vang dội như sấm!
Không khí cuộc thi được đẩy lên cao trào!
Khán giả kích động đứng hết lên, tiếng vỗ tay và tiếng hò reo vang dội như muốn lật tung trần nhà!
“Đặc sắc quá! Đặc sắc quá!”, cũng phấn khích đứng dậy vỗ tay như mọi người,
trong làn sóng âm thanh ầm ĩ, Phan Đình Đình hét lớn với Việt Xán bên
cạnh. Khoảnh khắc này, Phan Đình Đình cảm thấy xấu hổ vì nghi ngờ khả
năng của Sâm Minh Mỹ. Bất luận Sâm Minh Mỹ có thể vượt qua Diệp Anh hay
không, thì ít nhất bộ sưu tạp không gì sánh được này đã chứng minh thực
lực của Sâm Minh Mỹ!
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất!
Trên sàn catwalk lộng lẫy, Sâm Minh Mỹ trong chiếc váy đuôi cá lệch vai màu
cam, đứng giữa vòng vây của các người mẫu, lộng lẫy, yêu kiều bước lên!
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm! Đón nhận từng bó hoa tươi từ khán giả phía dưới, Sâm Minh Mỹ cười tươi rói, gương mặt sáng bừng,
ôm hoa, tay đặt lên ngực, liên tiếp khom lung cảm ơn các vị giám khảo và quan khách tại hội trường trong tiếng vỗ tay reo hò!
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!”
Đón lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình, Sâm Minh Mỹ không giấu
nổi sự kích động trên nét mặt, hai mắt rớm lệ, xúc động nói với quan
khách khắp hội trường:
“Xin cho phép tôi được mời ra hai người
bạn luôn giúp đỡ, động viên, khiến tôi có thể kiên trì đi tiếp trên con
đường thiết kế thời trang, mời họ cùng tôi chia sẻ những tiếng vỗ tay
của mọi người!”
Tiếng vỗ tay trở nên nhiệt liệt hơn.
Sâm
Minh Mỹ bước về phía sau sàn catwalk, rồi đẩy ra một chiếc xe lăn. Trong chùm ánh sáng rực rỡ, người đàn ông trẻ trung trên xe lăn thanh lịch,
cao quý, ánh mắt bình thản như thể biến hoa tường vi nở rộ từng khóm,
từng khóm lớn giữa bầu trời đầy soa, ánh sao nhạt nhòa trôi dạt giữa
hượng hoa dịu nhẹ mà thanh khiết.
Giây phút này.
Toàn hội trường nín thở vì anh!
Việt Tuyên.
Trên con đường dẫn đến sân khấu tăm tối.
Nhìn Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ như đôi tiên đồng ngọc nữ trên sân khấu huy
hoàng, rực rỡ, gương mặt Diệp Anh không hề có bất cứ biểu cảm nào. Bên
tai lại một lần nữa nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, ánh đèn quá rực rỡ,
thậm chí có chút chói mắt, cô khép hờ mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh
tưởng, chòi nghỉ chân trong khu vườn xinh đẹp nở đầy tường vi trắng,
những khóm tường vi lớn bên ngoài cửa sổ.
Cô gái bé nhỏ năm nào
dùng cành cây vẽ nên từng bông tường vi trên nền đất dưới ánh trăng. Hừ. Cô lặng lẽ nhếch môi. Trong chùm sáng rực rỡ trên sân khấu, cô nhìn
thấy Sâm Minh Mỹ yêu kiều ngồi xuống trước xe lăn của Việt Tuyên, chiếc
váy đuôi cá dài màu cam thướt than phía sau. Cô tặng Việt Tuyên một bó
hoa hồng trắng lớn, đôi mắt ngấn lệ, tiếng nói phát ra từ micro run rẩy
vì hạnh phúc:
“Tuyên, xin anh đón nhận sự cảm kích của em đối với anh.”
“Shit!”
Bên dưới khán đài, George cười mỉa mai:
“Cảm ơn mà tặng hoa hồng trắng sao? Chọn sai hoa rồi!”
Trong chùm sáng trên sàn catwalk, Việt Tuyên đón lấy bó hoa hồng trắng. Tiếng reo hò vang khắp hội trường, Sâm Minh Mỹ hạnh phúc đến mức gần như khóc nấc lên. Sau đó lấy khăn giấy lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, Sâm Minh Mỹ
đứng dậy, cầm micro, thâm tình nhìn xuống phía dưới khán đài, nói:
“Vẫn còn một người bạn, cũng là người mà tôi vô cùng cảm kích.” Một chùm
sáng khác! Vị trí chính giữa hàng ghế đầu tiên dưới khán đài, vốn ngồi
trong bóng tối bên cạnh Sâm Minh Mỹ, Việt Xán trong nháy mắt bọ luồng
ánh sáng trắng lóa tỏa chiếu! Tư thế mạnh mẽ, hoang dã, ngũ quan sắc nét đến mức gần như rực rỡ, dưới luồng sáng đó, toàn thân Việt Xán toát lên nét nam tính mạnh mẽ, khiến trái tim của rất nhiều quan khách nữa đột
nhiên lỗi nhịp.
“Xán!” Trên sân khấu, phía bên trái là Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, ánh mắt Sâm Minh Mỹ chan chứa tình cảm sâu sắc, mỉm
cười nhìn về phía Việt Xán, giơ cánh tay phải ra, đợi anh bước lên, nắm
lấy tay cô!
Trong bóng tối trên con đường dẫn đến sân khấu.
Diệp Anh chứng kiến cảnh tượng lãng mạn ấy, gương mặt không chút biểu cảm.
Trong chùm sáng chói mắt.
Phát hiện mình đã trở thanh tiêu điểm của toàn hội trường, Việt Xán nhướng
mày, như cười mà như không, nhìn lên Sâm Minh Mỹ trên sân khấu. Sâm Minh mỹ lại đưa tay hướng về phía anh. Anh vẫn không cử động.
“Hừ.”
Phan Đình Đình đỏng đảnh “hừ” một tiếng, đắc ý ngồi càng sát vào Việt
Xán hơn, gương mặt xinh tươi, tựa đầu vào vai anh đầy mập mờ.