80s toys - Atari. I still have
Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323203

Bình chọn: 10.00/10/320 lượt.

a tường vi đỏ đang giãy giụa,

vùng vẫy trong cơn ác mộng, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Áng sáng màu máu lan tỏa xuống phía dưới sân khấu.

Việt Xán ngồi chính giữa hàng ghế đầu trên khán đài, đáy mắt tối sầm. Rất

nhiều năm trước, bàn tay trắng bệch gần như thê lương của người thiếu

niên đi dưới chiếc ô màu đen, trong con ngõ nhỏ dưới đêm đen, người

thiếu nữ lạnh lùng bị anh dồn sát vào bức tường ướt lạnh, cô giễu cợt

vạch cổ áo ra, cho anh xem những vết hôn bẩn thỉu khắp trên người. Tiếng nhạc nhốn nháo khiến trái tim người ta khó chịu lắng dần, ánh đèn đỏ

càng lúc càng tối, cả hội trường gần như chìm trong bóng tối, cho đến

khi đôi mắt khán giả sắp không chịu đựng được nữa, ánh sáng bừng lên!

Từng dây đèn rọi xuống sàn catwalk màu trắng, rực rỡ, lộng lẫy!

Bước theo tiết tấu nhạc dữ dội.

Lại một người mẫu khác bước ra, vẫn hóa trang màu trắng lạnh lùng, kiêu sa, trên người mặc bộ đồ áo liền quần bằng chất liệu may áo vest màu đen.

Lạnh lùng, kiều diễm, mạnh mẽ, xinh đẹp, sắc sảo. Ánh sáng xinh đẹp, lấp lánh, tiết tấu nhanh mạnh, dữ dội, cô gái đẹp đến mức khiến người khác

hồn siêu phách lạc, nhưng lại lạnh lùng xa cách như thể tuyệt đối không

thể gần.

Dưới sân khấu, George không kìm được, quay sang nhìn Diệp Anh đang ngồi cạnh. Cô cũng lạnh lùng như thế.

Tiếp theo.

Người mẫu thứ tư, thứ năm, thứ sáu cũng lần lượt bước lên sân khấu. Họ đều

mặc áo liền quần màu đen, càng trở nên lộng lẫy, những viên ngọc trai

đầy màu sắc xa hoa, ngạo mạn, trang sức viền vàng lấp lánh, chất liệu

vải lanh bóng loáng, mỗi chiếc được cắt may khác nhau, phong cách cũng

khác nhau. Dưới ánh đèn sân khấu lộng lẫy, chúng đẹp đến lẳng lơ, khoa

trương, đẹp đến không chút kiêng nể, như thể chúng đã quên đi rất nhiều, đã có thể vui vẻ.

Phan Đình Đình ngồi dưới, trái tim bỗng thắt

lại. Có chút gì đó chua xót không nói thành lời tràn lên khóe mắt. Trong bầu không khí mà màu đen là màu sắc chủ đạo, bỗng cất lên giai điệu

khiến trái tim xao xuyến. Như thể một nét bút bỗng vẽ nên cả sắc xuân.

Người mẫu thứ bảy bước lên sàn catwalk, trên người mặc bộ áo liền quần

bằng voan mềm mại, thướt tha. Trên nền vải màu xanh lá cây là những trái chanh màu vàng như được vẽ bằng tay, thanh mát, tươi sáng. Khi người

mẫu uyển chuyển bước đến, trong không khí dường như lơ lửng những bong

bóng hơi chua, lại hơi ngọt tựa như mùi vị của tình yêu. Sau đó, là màu

đỏ hồng. Trên bộ áo kiền quần màu hồng bằng vải voan mỏng mà người mẫu

thứ tám khoác lên mình, là từng đóa hoa lớn nở bung, những đóa hoa tươi

đẹp khôn cùng, những nét vẽ bằng bột màu, những cánh hoa đang ôm lấy

nhau, vươn mình nở bung rực rỡ, màu hồng xanh, màu hồng vàng, màu hồng

tím, màu hồng cam tựa như trăm ngàn đóa hoa phút chốc nở rộ trong thời

khắc của tình yêu.

Nắm chặt lòng bàn tay, Diệp Anh khép mắt lại,

sân khấu càng sáng tỏ, phía dưới càng tối tăm. Trong đêm sâu tràn đầy

hương hoa đó, cô mở toang cửa sổ, phía sau là Việt Tuyên đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, gương mặt anh êm đềm, xa cách. Đêm đó, cô cầm bút phác lên giấy vẽ, trong lòng muốn vẽ nên một bộ áo liền quần

màu đen như một chiếc áo giáp.

Nhưng khi đặt bút lại là voan nhẹ mềm mại.

Vẽ nên từng trái chanh màu vàng chua ngọt, thanh mát.

Vẽ nên từng đóa hoa lớn nở rộ xinh đẹp, tươi tắn, rực rỡ.

Đêm đó, gương mặt anh êm đềm trong giấc ngủ. Bên ngoài là màn đêm u tối,

nhưng trong lòng cô lại là một biển hoa mùa xuân tươi đẹp đang tưng bừng nở rộ.

Như thể một đĩa nhạc cổ điểm bị lạc kim, rồi nhanh chóng

trở về đường đi ban đầu, Phan Đình Đình chưa kịp hồi lại thì tiếng nhạc

từ xao xuyến đã quay trở về giai điệu lộng lẫy mà trầm lắng. Người mẫu

thứ chín bước ra sân khấu, trên người mặc bộ áo liền quần bằng voan mỏng màu đen, làn da dưới lớp vải mỏng thoắt ẩn thoắt hiện, cuốn hút gợi

cảm. Hơi thở rung động, yêu đương hoàn toàn tan biến, tựa hồ sắc đẹp và

sự quyến rũ chỉ là vũ khí của cô, còn cô chẳng hề bận tâm.

Tiếng

nhạc được đẩy lên cao trào! Trong rừng sáng chói lòa, người mẫu cuối

cùng đã bước lên sàn diễn như một nữ hoàng! Bóng loáng như tơ lụa, lại

cứng cáp như vải thô, màu đen tựa như màn đêm u tối, người mẫu khoác

trên mình chiếc áo choàng đen, đuôi áo choàng kéo dài trên sàn hai mét,

kim cương đính đầy trên áo như vô số vì sao trên nền trời đêm, nhấp

nháy, sáng bừng, lấp lánh, mờ ảo. Cô cầm thanh quyền trượng, đầu đội

vương miện hình ngôi sao, nhưng trên mặt lại mang một mặt nạ màu đen,

chỉ để lộ đôi môi tươi đẹp!

Trong ánh sáng huy hoàng.

Nét đẹp đó.

Thật sự khiến người ta run rẩy!

Toàn hội trường gần như nín thở theo dõi.

Chính giữa hàng ghế đầu tiên, Việt Xán bạnh quai hàm, ánh mắt dán chặt lên

sân khấu. Trong bóng tối phía xa, Sâm Minh Mỹ đẩy xe lăn cho Việt Tuyên, xem màn trình diễn tác phẩm dự thi của Diệp Anh dường như rất ngắn

nhưng lại dài đằng đẵng, nét mặt biến sắc mấy lần.

Những người

mẫu rút khỏi sân khấu, sau đó, trong ánh đèn sân khấu một lần nữa bừng

sáng, trong vòng vây của các người mẫu, Diệp Anh bước lên. Cô mặc chiếc