
êu thụ,
thiết kế thời trang của Trung Quốc đã có những bước đột phá gây được sự
chú ý trên phạm vi toàn thế giới. Đặc biệt là sự xuất hiện lập dị của
nhà thiết kế kì tài – Mạc Côn. Ông đã sáng lập nên thương hiệu cá nhân
JUNGLE, phong cách thiết kế điên cuồng táo bạo, được làng thời trang
quốc tế nhiệt liệt hưởng ứng. Sau khi Mạc Côn đột ngột tự sát, nhà thiết kế trợ lý Sâm Lạc Lăng tiếp tục kế thừa thương hiệu JUNGLE, tiếp tục
giữ được chỗ đứng trong làng thời trang quốc tế.
Nhưng hai năm
trở lại đây, làng thời trang Trung Quốc lại tương đối trầm lặng, hiếm có nhà thiết kế nào đưa ra được các tác phẩm gây sự chú ý. Thời gian
trước, tin Sâm Lạc Lăng qua đời được truyền đi, làng thời trang Trung
Quốc đã mất đi một nhân vật quan trọng.
Vì vậy, cuộc thi đêm nay, liệu có nhà thiết kế mới tài năng nào sẽ bứt phá bộc lộ hết tái năng của mình không?
Cùng với tiếng nhạc và tiếng vỗ tay, phần trình diễn tá phẩm của ba nhà
thiết kế đầu tiên đã kết thúc. Mỗi một bộ sưu tập đều đẹp đẽ, lộng lẫy
như mộng, các loại kim cương, lông vũ, ngọc trai, đá quý, ren đều được
sử dụng một cách hào phóng trên phạm vi lớn, dưới ánh sáng hoa lệ của
sàn catwalk, càng trở nên rực rỡ, lấp lánh!
“Bộp! Bộp!”
Giống như tất cả các khách mời trên hàng ghế khán giả, Phan Đình Đình thích
thú vỗ tay. Mấy năm gần đây, trình độ thiết kế của làng thời trang trong nước càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với thiết kế của Pháp, Ý. Tác
phẩm của các nhà thiết kế trong nước thậm chí còn bị hiểu nhầm là thiết
kế của nhà thiết kế quốc tế nào đó.
Chỉ có điều.
Phan Đình Đình hi vọng có thể tốt hơn nữa!
Không chỉ đi theo thời trang quốc tế mà là có thể vượt lên được thời trang,
sáng tạo thời trang, khiến cô ta và những nữ minh tinh khác có thể ung
dung, tự tin lựa chọn tác phẩm của các nhà thiết kế trong nước, có thể
kiêu ngạo, tự tin tỏa sáng hơn nữa trên võ đài quốc tế!
Tác phẩm
của ba nhà thiết kế đầu tiên tuy đẹp nhưng lại không đạt được hiệu quả
như thế. Nhưng đêm nay, Phan Đình Đình rất trông đợi, hai nhà thiết kế
Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh trình diễn ở vị trí thứ chín và mười sẽ là những nhà thiết kế được mọi người gửi gắm niềm hi vọng nhiều nhất. Đặc biệt
là Phan Đình Đình hiện giờ rất khâm phục Diệp Anh, sùng bái cô, hi vọng
cô giành được thắng lợi trong cuộc thi đêm nay.
Nghĩ đến việc tác phẩm của Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh sắp trình diễn, Phan Đình Đình bất
giác nghĩ cuộc cạnh tranh tại lễ trao giải Quả cầu vàng lần trước.
“Đại thiếu gia, anh hi vọng lần này Sâm tiểu thư thắng hay Diệp tiểu thư thắng?”
Ánh mắt sáng bừng liếc sang, Phan Đình Đình phát hiện bên cạnh mình, Việt
Xán chẳng hề theo dõi phần trình diễn của người mẫu trên sàn catwalk,
cũng chẳng hề lắng nghe những lời mình nói. Chính giữa hàng ghế khán giả đầu tiên, trong ánh đèn sân khấu biến đổi đầy mờ ảo, gương mặt Việt
Xasn nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng lông mày rậm rạp đang chằm
chằm nhìn về khu vực phóng viên.
Ở đó hình như có gì đó hỗn loạn, thậm chí rất nhiều phóng viên ngừng chụp ảnh, rồi chụm đầu, thì thầm
truyền tai nhau tin tức gì đó, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Hình như
có tin giật gân gì đó.” Mùi thuốc lá lẫn mùi đàn ông thấm vào gan ruột,
khiến Phan Đình Đình lay động, quên mất một điều cấm kỵ là Đại thiếu gia không thích người khác gần gũi, bên ghé sát vào má anh, trêu chọc. Việt Xán không bận tâm đến cô ta, chau mày né tránh. Lại nhìn về khu vực
phóng viên, nét mặt họ kì quặc và thích thú, mấy người đã vác máy quay
lên, cầm micro vội vàng chạy về khu vực hậu trường! Việt Xán nắm chặt
tây trên đầu gối, quai hàm bạnh ra như thể đang cố kìm nén cảm xúc.
Hậu trường lại tiếp tục sáng bừng và bận rộn.
“Làm thế nào bây giờ?” Gương mặt trắng bệch, Tracy hoang mang, không biết
phải làm thế nào, hai mắt ngấn lệ. Cuộc thi đã chính thức bắt đầu, vốn
dĩ tưởng rằng bộ sưu tập dự thi này chắc chắn sẽ giành thắng lợi, không
ngờ lại đụng hàng với thiết kế của Sâm Minh Mỹ. À không, không phải là
đụng hàng, mà là bị cho là “sao chép”! “Á, phóng viên đến rồi…” Giọng
Tracy càng trở nên run rẩy, các phóng viên đó chắc nghe phong thanh được tin gì nên đã đổ xô vào khu vực chuẩn bị ở hậu trường, rồi vây quanh
Sâm Minh Mỹ. Trong vòng vây của các phóng viên, Sâm Minh Mỹ nghiêm nghị, đứng thẳng người, ngôn từ có vẻ kịch liệt, có lúc nhìn sang phía này
bằng ánh mắt miệt thị và trách móc. Các phóng viên khó che giấu được sự
sững sờ và kích động trong nét mặt, vài ống kính máy quay đã bắt đầu
chĩa về phía Diệp Anh. Tracy sợ hãi, kéo tay Diệp Anh đang đeo các phụ
kiện cho người mẫu, đôi mắt ngấn lệ, hét lên: “Diệp tiểu thư, Diệp tiểu
thư…”.
Khuỷu tay bị Tracy kéo, Diệp Anh cau mày, ra hiệu cho người mẫu thay một đôi giày khác, sau đó nhẫn nại hỏi Tracy: “Việc gì?”
“…” Tracy ngây người, thấy Diệp Anh sắp không còn kiên nhẫn nữa mới hít một hơi thật mạnh, run rẩy nói: “Sâm tiểu thư nói chúng ta sao chép, làm,
làm thế nào bây giờ? Cô xem, phóng viên cũng đến rồi! Cuộc thi đêm
nay…”.
Diệp Anh nhướng mày, hỏi: “Cuộc thi đêm nay làm sao