
m đầu trâu mặt ngựa đang vẫy gọi nên vội vàng cầu xin.
Diệp Chiêu nghĩ tới sự vất vả mệt nhọc mấy hôm vừa rồi, cả thể diện đã mất
và sự oan ức của Hạ Ngọc Cẩn, máu nóng nổi lên, đá cho hắn một phát bay
xa luôn mười mấy trượng. Sau đó lại bước tới kéo lên, lại đá ngã, chửi
khẽ đến nỗi người bên cạnh cũng không nghe thấy: “Chồng của ông cũng là
ngươi hãm hại?! Thật là muốn tìm cái chết đây mà!”.
Tên nghi phạm giết người sắp ngất đi rồi, chỉ thiếu một điều đối phương chưa muốn cho chết luôn.
Trên lầu, Hoàng tử Y Nặc dựa vào lan can, hào hứng hỏi: “Còn đang làm gì đấy?”.
“Xem vợ tôi chém người”, Hạ Ngọc Cẩn sợ lỡ mất màn hay, vội vàng kéo chiếc
ghế dài đến bên cửa sổ, bưng theo đĩa lạc rang húng lìu, vừa ăn vừa thốt lên: “Hung bạo! Thật là quá hung bạo! Tôi coi như đã hiểu được lời của
Thu Lão Hồ nói! Diệp Chiêu, ra tay phải nể tình chứ!”.
Ngưu thái
sử và Tạ trung thư cũng vội vàng chạy tới, ngồi thành một hàng bên cạnh
Hạ Ngọc Cẩn, chăm chú quan sát cổ vũ. Ngưu thái sử nghĩ tới những nỗi
khổ ông ta phải chịu trong mấy ngày nay, căm hận nói: “Đánh chết cái
thằng khốn đó đi, hại con ta chạy đôn chạy đáo bao ngày như thế!”.
Tạ trung thư lại chậm rãi cảnh báo: “Hạ Quận Vương à, bảo Diệp tướng quân đừng đánh chết hắn ta, còn phải thẩm vấn nữa chứ”.
Hoàng tử Y Nặc cũng cảm thán: “Diệp tướng quân hùng phong không kém năm xưa tí nào”.
Hạ Ngọc Cẩn lập tức nhắc lại lời hỏi thăm với tổ tông mười tám đời của hắn một lần nữa. Sự phán đoán chuyên
nghiệp dựa trên sự xác nhận của tên ăn mày, chiêu thức ra đòn, thói quen dùng vũ khí, vóc dáng, thể lực của Diệp Chiêu đã nhanh chóng khóa chặt
tên hung thủ.
Tên nghi phạm giết người này được ưu đãi, thân phận là một tên dân thường nhưng lại được nhốt trong nhà ngục dành cho phạm
nhân là quan lại hay trọng phạm phản quốc. Ba người gồm thượng thư Bộ
Hình, Kinh Triệu Doãn và Tể tướng nhận lệnh thẩm vấn hắn kín cả đêm.
Doãn Thiên Vệ được mệnh danh là đến người chết cũng phải mở miệng thi
hành thẩm vấn, giày vò hắn ta đến nửa sống nửa chết, biết thì phải nói
mà đã nói thì phải hết. Đến cả việc bên ngoài nuôi bao người vợ bé, nuôi bao nhiêu đứa con riêng đều phải khai ra hết.
Tên nghi phạm giết người này không phải là người Trung Nguyên, mà là người sắc mục[1'>, tên là Lý Lạp. Hắn lưu lạc ở Đại Tần nhiều năm, tập được kỹ thuật khinh
công tuyệt kỹ, sở trường là dùng đoản dao. Người trên giang hồ gọi hắn
là “Thảo thượng phi”. Ngày thường hắn chuyên làm những việc như thu tiền đổi mạng, đến nhà cướp bóc, dan díu với phụ nữ. Lần trước có một người
nước ngoài giàu có và hào phóng đến tìm hắn ta, nói là Lý đại sư năm
ngoái dùng một con hổ ngọc bích giả đổi lấy đồ thật của ông ta nên ông
ta ôm hận trong lòng. Vì thế ông ta đưa hắn một trăm lượng vàng, muốn
hắn lấy mạng của Lý đại sư. Người đó còn hứa là sau khi thành công sẽ
đưa thêm cho hắn một trăm lượng nữa.
[1'> Là tên gọi chung của
những người vùng Trung Á, Tây Á, Châu u, cũng là một trong bốn tộc người của Trung Quốc dưới triều đại nhà Nguyên.
Vốn dĩ hắn định ra tay sớm, tuy nhiên người kỹ nữ mới đến ở Tần Hà quá dịu dàng làm hắn không
dứt ra được, vì vậy kế hoạch bị kéo dài thêm vài ngày. Phải đợi sau khi
sứ đoàn Đông Hạ vào kinh thành thì mới ra tay hành động. Hắn sợ quan phủ tra xét nghiêm ngặt, nên tiện tay bố trí luôn hiện trường giả, muốn làm đảo lộn hướng điều tra để đổ vạ cho người khác. Không ngờ người bị đổ
vạ lại là Nam Bình Quận Vương, sự việc ầm ĩ cả kinh thành khiến hắn sợ
lộ tẩy. Hắn bèn hẹn với người khách Trung Nguyên lấy khoản tiền còn lại ở dưới cây liễu trên bờ đối diện với Thái Quy Các và chuẩn bị chạy trốn,
không ngờ gặp phải Hạ Ngọc Cẩn đến ăn cơm đợi người, lại gặp thêm khinh
công của vị tướng quân hung hãn đang không có đất dụng võ khiến hắn bị
đánh cho một trận tơi tả, bắt về quy án.
Người Trung Nguyên muốn
mua tên giết người thấy tình hình không ổn, hoặc muốn trốn nợ, hoặc là
thấy tình hình hỗn loạn, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Căn cứ theo miêu tả của Lý Lạp phác họa ra chân dung một người. Đó là một người đàn ông trung niên bình thường, tướng mạo giống người Đại Tần, không gầy
không béo, không cao không thấp, có ít râu, không có bất kỳ căn cứ nào
để xác định lai lịch.
Những người phụ trách điều tra vụ án đối
chiếu đi đối chiếu lại tư liệu đến ba lần liền, đến tìm cả người kỹ nữ ở Tần Hà thẩm vấn qua, xác nhận những lời hắn ta nói không hề thiếu sót
tí nào, trong lòng vô cùng bực bội. Một vụ án giết người nhỏ nhặt xảy ra vì tranh nhau lợi ích, mà phải cần đích thân Tể tướng đại nhân chủ trì
xét xử là sao?
Thế là bọn họ nhốt Lý Lạp vào đại lao của Kinh
Triệu Doãn, xử phạt theo qui định, đợi sau mùa thu đi xử trảm. Đáng tiếc hắn ta bị Diệp Chiêu đánh rất dã man, lại bị Doãn Thiên Vệ tra khảo
khiến hắn ta đã bị thương lại càng nặng hơn, mất máu quá nhiều, nên sắp
chết. Nhưng quan phủ sau khi phát hiện vụ án này không phải là án mưu
phản, không muốn lãng phí tiền của mời đại phu đến cho hắn, nên cứ tùy
tiện mặc kệ hắn ở đó. Vì vết thương quá nặng, s