
n biết với ông chủ ở đó. Hơn nữa Diệp Chiêu lúc nào cũng kè kè bên cạnh
cậu ta, không sợ đối phương mượn rượu giả điên bày trò vớ vẩn, bèn đồng ý nhận lời.
Hoàng tử Y Nặc vui mừng cáo từ rời đi.
Đợi anh ta đi xa, Hạ Ngọc Cẩn mới khinh bỉ nói: “Con chồn lông vàng lại cho gà cúng, không yên tâm chút nào”.
Diệp Chiêu nhìn ra cửa lớn, khẳng định nói: “Hắn ta đã nhẫn nhịn năm năm,
nịnh nọt khắp nơi, khiến Hoàng hậu kế của Đông Hạ lơi là cảnh giác rồi
diệt cả dòng họ bà ta. Hắn đúng là một người không thể nhẫn nhịn hơn
được nữa. Bây giờ hắn ta biểu hiện ý tốt với anh, nhất định là có mục
đích khác”.
Khóe miệng Hạ Ngọc Cẩn hơi cứng lại: “Chắc không phải là diệt cả họ nhà ta chứ?”.
Diệp Chiêu: “Khó nói lắm”.
Hạ Ngọc Cẩn nhắc nhở: “Họ tộc nhà ta còn có cả Hoàng thượng đấy…”.
Diệp Chiêu im lặng một lúc: “Cũng có thể là y không muốn gây chuyện”.
“Ai biết trong trái tim đen tối của hắn ta chứa đựng cái gì chứ, năm năm
sau hãy nói”. Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Điều tra vụ án giết người đã có kết quả
chưa?”.
Diệp Chiêu móc từ trong tay áo ra một trang giấy đưa cho
cậu: “Tên ăn mày nói dưới khóe mắt hung thủ có một vết sẹo. Ngưu thông
phán nghi ngờ là người từ nơi khác đến sống ở kinh thành, bèn gọi người
phác họa đến vẽ ra bức tranh này. Tí nữa sẽ đem dán khắp trong thành để
truy tìm kẻ tình nghi”.
Mắt tam giác, mũi khoằm như mỏ chim ưng, miệng rộng, râu ria khắp mặt, trông chẳng khác nào hung thần ác quỷ.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn một lúc, cười cười đánh giá: “Hừ… Trình độ của thằng cha
phác họa này thật kém cỏi, vẽ cái tên này ba phần giống người bảy phần
giống quỷ…”.
Diệp Chiêu không bàn luận gì thêm.
Buổi tối,
Thái Quy Các người đông như trẩy hội, mùi rượu tỏa ra ngào ngạt, chỗ nào cũng thấy múa hát. Hoàng tử Y Nặc đặt một phòng có tầm nhìn tốt nhất,
gọi món ăn và rượu ngon nhất, còn mời thêm vài người mấy hôm nay hộ tống hắn ngao du là Tạ đại nhân và quan thái sử Ngưu đại nhân tới tham gia
cùng.
Diệp Chiêu có thói quen đúng giờ, cô kéo theo Hạ Ngọc Cẩn
nên hai người không đến muộn. Sau khi sắp xếp chỗ ngồi thì Hoàng tử Y
Nặc lại chậm trễ chưa đến. Đợi hết hai khắc, thông dịch của sứ đoàn Đông Hạ mới hổn hển chạy tới báo Hoàng tử có việc không thể bỏ được nên sẽ
đến muộn nửa canh giờ, mong mọi người thông cảm, đồng thời mang đến mỹ
tửu Đông Hạ, khất mong mọi người đừng khách sáo, cứ tự nhiên dùng bữa,
uống rượu thoải mái.
Hạ Ngọc Cẩn có phần không vui, nhưng lại
không có cách nào khác. Cậu ta dựa vào cửa sổ vẩn vơ nhìn những du
thuyền đang neo đậu ở trên sông Tần Hà. Bầu trời đêm đầy sao, đèn sáng
như ban ngày, tiếng nhạc vọng vào tai lúc có lúc không, dù sao bất luận
là nhìn về hướng nào cũng đều thấy đẹp hơn là nhìn thấy người man di và
mấy ông già ngồi cùng bàn. Sau khi cảnh cáo vợ không được uống rượu Hạ
Ngọc Cẩn bỏ lại cho Diệp Chiêu tự ứng phó.
Bỗng nhiên, cậu phát
hiện ra ở dưới gốc cây dương liễu có một bóng người to cao, có bộ dáng
lén lén lút lút, hình như đang đợi người nào đó. Khi người đó quay mặt
lại, đúng lúc ánh đèn trên cây dương liễu chiếu xuống soi rõ một thân
hình thô kệch, mắt ba góc trắng dã, chiếc mũi khoằm như mũi chim ưng
nghiêng vẹo, sắc mặt hung bạo và đáng sợ, dưới khóe mắt còn có một vết
sẹo khá dài. Xấu xí đến nỗi khiến Hạ Ngọc Cẩn giật mình kinh hãi, trong
bụng không ngừng than thở, trên thế giới này còn có người tướng mạo ba
phần giống người bảy phần giống quỷ như thế, nhìn hình như hơi quen
quen.
Hạ Ngọc Cẩn nhìn một lúc, cuối cùng mới nhớ ra, cậu ta móc
ra bức phác họa tên giết người từ trong lòng ra, sau khi so sánh, kêu to cảm thán: “Người phác họa này vẽ thật là tinh diệu tuyệt luân, sống
động như thật vậy”.
Đúng lúc Hoàng tử Y Nặc từ ngoài cửa vào, tò mò hỏi: “Cái gì mà sống động như thật?”.
“Diệp Chiêu!” Hạ Ngọc Cẩn hét lên, chỉ vào tên nghi phạm ở dưới lầu: “Đi tóm hắn ta đi!”.
“Hả?” Diệp Chiêu vội vàng bỏ cái đùi gà vừa mới gặm được một nửa xuống, lao
tới, nhìn đối chiếu với bức phác họa: “Đúng là tìm mãi không thấy, tự
nhiên lại bất ngờ mò tới. Thật là không uổng công sức tí nào”. Diệp
Chiêu hét lên một tiếng, nhảy qua thành lan can, phi thân lao xuống, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra xông về phía hung thủ.
Chỉ nghe thấy
tiếng xé gió lao vút tới, tên nghi phạm giết người thấy bị tấn công,
giật mình không cần giấu giếm rút ngay một thanh đoản kiếm được giấu
trong tay áo ra đi chống cự.
Diệp Chiêu nhìn thấy vũ khí, chắc chắn đến ba phần, ra tay càng mạnh.
Nghi phạm giết người tuy được coi là cao thủ giết người, nhưng gặp vận đen
đủi phạm vào thái tuế, gặp đúng một trong những cao thủ giết người. Sau
khi giao đấu ngắn ngủi khoảng mười chiêu, đoản kiếm của hắn bị thanh bảo kiếm của Diệp Chiêu chém đứt liền tìm cách rút lui nhưng bị Diệp Chiêu
thừa thắng truy đuổi đến cùng.
Một đấm, tên nghi phạm giết người sớm đã rơi vào cuộc sống người già nhai không được mà nói cũng không rõ tiếng.
Một đá, tên nghi phạm giết người đã có tư cách vào cung làm thái giám, từ đây có lỗi với vợ và bố mẹ.
Lại thêm một đấm một đá, hắn ta nhìn thấy đá