XtGem Forum catalog
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326721

Bình chọn: 8.00/10/672 lượt.

tạm thời cho Ngưu đại nhân đang giữ chức Thái sử. Ngưu

đại nhân năm nay đã gần sáu mươi tuổi, thân mình vốn to béo ục ịch, hai

chân ngắn tũn. Đã vậy ngày nào ông cũng phải đi cùng với Hoàng tử Y Nặc

vốn là một tên cao lớn, trẻ trung tràn trề sức sống, ngao du sơn thủy.

Hôm nay đi Đông Hải, ngày mai lại cưỡi ngựa bắn tên, hôm sau là trèo

ngọn Tây Sơn, cứ đi được vài bước là ông lại mệt đến nỗi mồ hôi vã ra

đầm đìa, nhưng trên mặt vẫn phải gắng gượng nở nụ cười, không dám làm

phật lòng khách quý.

Ngưu đại nhân nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn,

cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa, ông đành dặn dò người con trai

đang đảm nhiệm chức thông phán ở Thượng Kinh hết sức hiệp lực với Diệp

Chiêu phá án, nhanh chóng đưa bố anh ta sớm thoát khỏi bể khổ.

Ngưu thông phán là một người con hiếu thuận, vội vàng bỏ lại những việc khác không gấp gáp, bẩm báo lên Kinh Triệu Doãn, tập hợp những người lão

luyện nhất, rồi đích thân đi giúp Hạ Ngọc Cẩn phá án.

Vì Lý đại

sư không có người thân nên trong nhà vẫn còn giữ nguyên hiện trạng khi

xảy ra án mạng. Mọi đồ vật trong phòng đều được dọn dẹp ngăn nắp gọn

gàng, thật không phù hợp với vết máu màu nâu trên đất tí nào. Hạ Ngọc

Cẩn đi lên đi xuống, lật hết thùng này đến thùng nọ, lục soát cả những

đồ vật riêng tư mà Lý đại sư cất giấu: “Ái chà chà, bức thư pháp của

Liễu đạo nhân chắc là đồ thật lừa được về, còn có cả Bôn ngưu đồ của Mạc Vân Thanh nữa cơ à? Ở trong này là Lưu Ly bát bảo tháp do đại sư chuyên đúc kim loại ở nước ngoài làm, không hiểu là đồ thật hay giả đây? Cái

ông già này làm sao có được mấy thứ này trong tay nhỉ? Dù sao thì ông ta không có người kế thừa, đồ đạc đều sung công, ta lấy đi hai thứ, Ngưu

đại nhân ngươi cứ coi như là không nhìn thấy gì được không hả?”.

Ngưu thông phán là một người nghiêm túc đến mức có phần cứng nhắc. Anh ta

vừa cho người thu thập tất cả đồ lại để nộp cho cấp trên, vừa coi lời

của một người nào đó là vớ vẩn, sau đó quay sang nói với Diệp Chiêu tình hình vụ án: “Hung thủ giết người xong lập tức rời đi, không lục tung đồ đạc trong phòng. Vì vậy mục đích chắc chắn không phải là giết người

cướp của, mà có thể là báo thù hoặc vì nguyên nhân khác”.

Diệp Chiêu nói vói Hạ Ngọc Cẩn: “Anh nghe thấy không đấy?”.

Hạ Ngọc Cẩn đang thích mấy món đồ cổ chế tác tinh xảo đến nỗi không nỡ rời tay, ậm ừ bừa vài tiếng.

Ngưu thông phán tiếp tục nói với Diệp Chiêu: “Tôi đã hỏi qua tất cả hàng xóm xung quanh, nửa đêm không hề nghe thấy bất kỳ một âm thanh lạ nào”.

Diệp Chiêu tiếp tục hét lên với Hạ Ngọc Cẩn: “Anh có nghe thấy không hả?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhét cái rửa bút lông vào trong tay áo, vẫy vẫy viên quan nhỏ

phụ trách thu dọn nói: “Ông đem về nhà chơi vài ngày, phân biệt thật

giả, xem có liên quan gì tới vụ án không, sau đó trực tiếp đem dâng lên

Hoàng thượng, ngươi nói với quan viên phụ trách tên là gì đó một tiếng

cho ta”. Cậu quay người lại, đúng lúc thấy bốn con mắt của Diệp Chiêu và Ngưu thông phán đang nhìn chằm chằm vào mình, giật thót mình một cái,

vội vàng túm lấy tay áo, to giọng thề thốt: “Ta sẽ trả lại!”.

Ngưu thông phán rầu rĩ nói: “Quận Vương à…”.

Hạ Ngọc Cẩn bứt bứt tai hấp tấp nói: “Ta biết rồi, hàng xóm không nghe

thấy tiếng động lạ, vậy thì tiếng động không lạ chắc phải nghe thấy chứ

hả? Hỏi kỹ một chút thế nào chả có cái gì đó, không chừng lại có vài

manh mối”.

Tiếng động không lạ nghe thấy thì có tác dụng gì chứ?

Ngưu thông phán không nói gì, lạnh lùng nhìn Hạ Ngọc Cẩn đang làm loạn lên.

Phía bên ngoài nhà, mọi người đang túm tụm xung quanh, vừa thì thầm to nhỏ

vừa xem ồn ào và người đẹp, nghe thấy cuộc đối thoại, ai nấy đều bật

cười. Có vài tên to gan hò hét: “Nhà đỗ bà bà khóc cả đêm ầm ĩ cả buỗi

tối!”, “Mèo hoang đang gọi xuân!”, “Đánh nhau!”, “Tiếng quạ kêu!”, “Còn

có tiếng mắng vợ của La kẹt xỉn nữa! Cái thằng cha này thật không ra gì

cả”.

La kẹt xỉn lẩm bẩm nói: “Con mụ phá nhà ấy, lãng phí của cải một cách ngu ngốc, có thể không mắng được sao?”.

Mấy người phụ nữ thấy anh ta ngứa mắt liền người này một câu người kia một

câu châm chọc anh ta: “Vợ anh lại ăn nhiều hơn nửa bát à? Hay là nấu

canh lại cho nhiều hơn hai thìa muối?”, “Chắc chắn là lúc khâu quần cho

anh ta lại khâu thêm vài đường nữa, nên lãng phí tiền bạc đây”, “Chưa

từng thấy người đàn ông nào như thằng cha này”.

La kẹt xỉn tức

khí nói: “Hôm đó ăn tối, cô ta làm rơi cả một nửa to chiếc bánh màn thầu xuống đất, bị con chó cắn mất một miếng. Tôi bảo mang ra giếng rửa đi,

để đấy rồi mai ăn, cô ta lại sợ bẩn, nhân lúc tôi không để ý, lén đưa

cho thằng ăn xin bên ngoài, như thế còn chưa đủ bại sản sao?!”.

Mọi người đều phá lên cười ngặt nghẽo.

Hạ Ngọc Cẩn cũng cười theo mọi người, nhưng trong đầu tự nhiên lóe lên ý nghĩ, hỏi: “Người ăn mày đó ở đâu?”.

La kẹt xỉn vội vàng gật đầu cúi người nói: “Cái tên ăn mày khốn kiếp đó,

có được cái bánh màn thầu rồi lẩn luôn. Nếu không phải là nửa đêm tôi

mới phát hiện ra là cái bánh màn thầu không thấy đâu nữa thì tôi đã

quyết không tha cho hắn”.

Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Hắn thường