
i có thể đạt được thành công. Đáng tiếc gần đây nhiều việc quá,
tâm trạng Hạ Ngọc Cẩn không tốt, thực sự không phải là một cơ hội tốt để học hỏi, nên đợi sau này nghĩ tới vậy.
Hạ Ngọc Cẩn lại trở mình, ôm lấy eo Diệp Chiêu vuốt ve.
Diệp Chiêu nhẹ nhàng nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà cao hun hút, sắp xếp lại một chút những thay đổi trong cục diện, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sao mai dần dần xuất hiện ở đường chân trời, gà trống
gáy gọi bình minh, tia nắng đầu tiên đã chiếu qua cửa sổ, khiến căn
phòng từ từ sáng bừng lên.
Hạ Ngọc Cẩn tỉnh dậy, lấy tay dụi dụi
mắt, thấy khung cảnh nơi mình đang ở rất lạ, không giống thư phòng,
không giống phòng của mấy người thiếp, không giống lầu xanh, không giống du thuyền, cũng không giống nhà của mấy người bạn lắm, chợt thấy trên
người mình nặng nặng, hình như có vật gì đó đè lên, mất một lúc lâu cậu
mới nhớ ra mình đang ngủ cùng vợ.
Người đang ôm mình bên cạnh là Diệp Chiêu?
Hạ Ngọc Cẩn nhanh chóng tỉnh dậy, tức giận phát hiện mình đang bị chân tay Diệp Chiêu ôm vào trong lòng, ép xuống dưới, khóe miệng cô ấy còn đang
nở nụ cười châm biếm, khiến người khác nhìn thấy liền ngứa mắt.
Làm gì có nhà nào chồng bị vợ ép chứ?
Hạ Ngọc Cẩn dứt khoát thoát ra khỏi lòng Diệp Chiêu, nhấc chân mình đặt
lên người cô như để tuyên bố chủ quyền. Qua một lúc, dường như thấy chưa đủ, duỗi tiếp tay ra ôm lấy Diệp Chiêu, quán triệt vị trí chính xác nam trên nữ dưới, sau đó mới gật gật đầu mãn nguyện rồi tiếp tục giả vờ
ngủ, đợi Diệp Chiêu tỉnh dậy.
Diệp Chiêu hình như vẫn chưa tỉnh? Cô ta là lợn chắc?
Hạ Ngọc Cẩn đợi lâu bắt đầu thấy mệt, liền thò hai chân ra khỏi giường và
ngồi thẳng dậy. Cậu cúi sang nhìn mái tóc dài loăn xoăn của Diệp Chiêu
đang xõa ra trên gối, vài lọn tóc che phủ đôi lông mày lanh lợi và khuôn mặt tuy cứng rắn nhưng vẫn có chút gì đó nho nhã. Bất giác cậu nắm lấy
mấy lọn tóc, mân mê chúng trong lòng bàn tay. Tóc của Diệp Chiêu rất
mượt, cảm giác thật mềm mại, giống như lông tơ của động vật vậy. Đột
nhiên cậu muốn trêu chọc Diệp Chiêu một chút, cậu nghịch ngợm lấy mấy
lọn tóc của Diệp Chiêu buộc túm lại, tháo ra rồi lại kết thành mấy cái
đuôi sam.
Diệp Chiêu không chịu được nữa, nhỏm người ngồi dậy, chỉnh sửa lại tóc tai xong, trợn mắt nhìn cậu: “Đồ khốn!”.
Hạ Ngọc Cẩn ngượng ngịu nhìn lơ ra chỗ khác, ngồi ngay đơ cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Diệp Chiêu thở dài, lấy tay xoa xoa trán, sau đó hất tấm chăn ra rồi xuống
khỏi giường. Cô phát hiện ra dây lưng của mình hình như bị lỏng ra trong khi ngủ. Vốn đã quen che giấu thân phận, Diệp Chiêu hồi ở trong doanh
trại rất nhiều việc riêng cô đều tự mình làm lấy, vì vậy bây giờ cô cũng không quen với việc sai bảo người hầu thay quần áo hay tắm rửa cho
mình. Diệp Chiêu không gọi người tới, tự mình tháo dây lưng, cầm lấy
chiếc áo hôm qua đã chuẩn bị sẵn mặc lên người. Khi cởi áo, Diệp Chiêu
chợt nhớ ra sau lưng mình còn có Hạ Ngọc Cẩn, cô ngập ngừng dừng lại một chút, sau đó nhớ ra anh ta là chồng mình, nhìn thấy thì cũng chẳng có
gì phải căng thẳng cả, Diệp Chiêu cởi áo rất nhanh rồi thay ngay bằng bộ quần áo thường phục.
Hạ Ngọc Cẩn lén liếc nhanh về phía Diệp
Chiêu, thoáng nhìn thấy tấm lưng trần của Diệp Chiêu đang đối diện với
mình trong nháy mắt sau đó đã bị Diệp Chiêu thay áo che luôn. Hạ Ngọc
Cẩn ngạc nhiên thấy trên lưng Diệp Chiêu có một vài vết sẹo dài khá lớn, mặc dù mái tóc dài tới chân che khuất một phần nhưng cậu vẫn kịp nhìn
thấy. Cậu nhìn hướng xuống phía dưới, đôi chân của Diệp Chiêu có lẽ là
đôi chân đẹp nhất cậu ta từng thấy từ khi sinh ra đến nay, thon gọn,
trắng bóc, không hề có một chút tì vết nào cả. Cậu muốn nhìn tiếp, nhưng đáng tiếc là Diệp Chiêu đã thay xong quần áo. Chiếc dây lưng thêu đôi
lá màu xanh ngọc làm lộ ra hình dáng vòng eo thon mảnh, thanh thoát,
càng khiến người ta dễ liên tưởng đến đôi chân đó, càng thêm mê hoặc.
Hóa ra không phải vợ của cậu từ trên xuống dưới đều giống con trai…
Mấy bọn anh em chơi bời người nào cũng khen Trại Thường Nga eo nhỏ chân
dài, đẹp nhất kinh thành, nếu đem Diệp Chiêu ra so sánh với cô ta, hình
như cũng không thua kém nhau là mấy, còn độ dài thì hơn vài phần, thực
sự đẹp đến nỗi…
Hạ Ngọc Cẩn len lén nuốt nước miếng, nhìn chằm
chằm vào Diệp Chiêu. Bỗng cậu cảm thấy hơi buồn rầu, bầu không khí hình
như đang nóng dần lên. Cậu có phần hoài nghi không biết có phải đối
phương đang quyến rũ mình hay không. Cậu bắt đầu băn khoăn không biết
lấy lý do gì cho hợp lý để mời vợ mình cùng tắm chung, như vậy có thể
nghiên cứu được kỹ hơn xem rốt cuộc đôi chân đó dài bao nhiêu.
Tuy nhiên, những người phụ nữ đoan chính của Đại Tần tuyệt đối không để lộ
mặt và cánh tay trước mặt chồng. Diệp Chiêu tuy tính tình ngang ngược
giống đàn ông, nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn là phụ nữ. Diệp Chiêu
không hứng thú gì mấy chuyện uống rượu với anh em huynh đệ hoặc nhảy
xuống sông tắm, cũng không thích tùy tiện để người khác nhìn thấy cơ thể mình.
Vì không có ai đánh giá, nên cô ấy không hề có ý thức gì về việc