XtGem Forum catalog
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326675

Bình chọn: 7.5.00/10/667 lượt.

a Hạ Ngọc Cẩn quả nhiên là mịn màng mượt

mà, không kể sờ bao nhiêu lần vẫn cứ cảm thấy thích thú, lại còn có cảm

giác man mát nữa. Diệp Chiêu dùng ngón tay túm nhẹ lấy má cậu ta, bẹo

một cái kéo kéo, thấy làn da có độ đàn hồi rất tốt, cảm giác ở tay thật

thích.

Hạ Ngọc Cẩn cau mày, trở mình rồi lẩm bẩm nói: “Đồ tồi, không được, không được…”.

Diệp Chiêu vội vàng buông tay ra vỗ về: “Không được thì không được”.

Im lặng một lúc, Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên bật cười một cách ngớ ngẩn: “Cô nương xinh đẹp kia ơi, lại đây, cho ta hôn một cái”.

Trong mơ cũng không quên trêu ghẹo con gái nhà lành, tướng công thật là có tố chất lưu manh. Chỉ đáng tiếc là gan bé, trình độ còn non kém, tính tình lại nóng nảy, so với trình độ hồi xưa của Diệp Chiêu chỉ dùng cái chớp

mắt đã khiến các tiểu cô nương đại cô nương ở Mạc Bắc e thẹn thì còn kém quá xa.

Diệp Chiêu hơi nhắm mắt lại, liếm liếm môi, quyết định

phải dạy cho Hạ Ngọc Cẩn hiểu được thế nào là một lưu manh thật sự mới

được.

Nghĩ vậy, Diệp Chiêu cúi người xuống, hôn nhẹ lên lông mi

của Hạ Ngọc Cẩn, sau đó hôn hôn lên mũi, cuối cùng đặt lên đôi môi hơi

ẩm ướt của cậu ta một cái hôn thật nhẹ nhàng. Vì sợ đối phương thức dậy

nên Diệp Chiêu không dám hôn sâu, sau đó Diệp Chiêu nhẹ nhàng ôm lấy Hạ

Ngọc Cẩn vẫn đang ngủ say và thở phào.

Làm ác bá, cô biết.

Làm thê tử, cô không hiểu lắm.

Việc đánh trận, cô sở trường.

Việc khêu các, cô sở đoản.

Trước khi kết hôn, Hoàng Thị đã từng dạy cô việc động phòng hoa chúc, nhưng

nói rất mơ hồ, không bằng trước đây ở trong quân đội, lúc mọi người uống rượu ăn thịt khi nhớ tới con gái, Huân đoạn tứ nói rất sâu sắc. Còn nhớ Mã tham quân nói, người phụ nữ ở trên giường phải chủ động, càng mãnh

liệt càng kích thích. Vương phó tướng nói phải hôn đối phương từ đầu đến chân, hôn cho hứng thú thì làm việc mới hứng thú. Mọi người đều tranh

nhau chứng minh kỹ thuật của bản thân mình cao minh, Thu Lão Hổ lập tức

cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra vết cào trên lưng, ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:

“Tối qua, mấy em ở nhà thổ cào đấy”.

Mọi người lập tức trở nên vô cùng kính cẩn ông ta, thi nhau khen: “Đúng là một người đàn ông thực

thụ”, “Mãnh hán tử”, “Đại trượng phu”. Cho dù trước đây Lam phó tướng

một mình chém đầu trên hai mươi tên cũng không có được sự đánh giá cao

như thế.

Vương phó tướng thấy ông ta đắc ý nên ngứa mắt, giọng

điệu nghe hơi chua cay: “Đừng quên, người đàn ông mãnh liệt nhất trong

toàn quân là tướng quân”.

Diệp Chiêu đang chăm chú gặm chân dê, nghe thấy bọn họ chuyển chủ đề về mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Những tướng sĩ còn lại đều cụp cái đuôi vì Thu Lão Hổ mà nguấy lên, cũng hùa theo đó mà hò hét.

“Tướng quân xuất quân! Một người chấp ba!”.

“Phụ nữ nhìn thấy tướng quân, không cần động đến đã mềm nhũn ra rồi!”.

“Diệp tướng quân uy vũ! Quét hết tứ đại mỹ nhân thanh lâu!”.

“Trời ạ! Tướng quân võ công cái thế, thế nào chả đánh bại bảy tám người chứ!”.

Diệp Chiêu vô cùng khâm phục trí tưởng tượng của mọi người.

Thu Lão Hổ không phục, tức giận chứng minh: “Tướng quân, một tối người nhiều nhất được mấy người?”.

Diệp Chiêu rất có cái ý thức tự giác của một người đàn ông, cảm thấy đường

đường đại tướng quân chỉ là một thanh niên non nớt trước mặt anh em thì

thật là rất mất mặt, cô lại không muốn nói dối, bèn nói qua quýt: “Việc

nhỏ này không để ý làm gì, quên rồi”.

Không ngờ, Hồ Thanh đang

uống rượu bên cạnh không hề quên đi cái kiểu thấy người ta khó khăn còn

hành hạ thêm của mình, lập tức dùng ngữ điệu vô cùng tán dương nói:

“Tướng quân tất nhiên là rất lợi hại. Mười bốn tuổi bắt đầu đi chơi nhà

chứa, mười sáu tuổi đã thử qua tất cả người đẹp. Một tối bốn năm người

không cần dừng lại, may mà bây giờ chơi chán dừng lại, tu thân dưỡng

tính để luyện võ, nếu không làm gì đến lượt các ngươi?”.

Diệp

Chiêu đang ăn một miếng thịt dê suýt chút nữa thì bị chết nghẹn. Đợi thở được ra hơi thì Hồ Thanh đã kể xong mọi chuyện một cách đầy khí thế,

khiến tin đồn lan truyền rất nhanh.

Tất cả tướng sĩ đều nhìn cô ấy với con mắt vô cùng ghen tỵ và khâm phục.

Diệp Chiêu vì thân phận của mình, không thể giải thích trước bao nhiêu con

người được, bèn quyết định phải dạy cho Hồ Thanh một bài học cho bõ tức. Tối đó Hồ Thanh bị Diệp Chiêu đánh một trận nước mắt tuôn ra như suối.

Sau đó, tiếng đồn cứ thế lan truyền ra càng ngày càng mạnh mẽ. Những góa

phụ ở Mạc Bắc nhìn thấy Diệp Chiêu giống như nhìn thấy con sói hung ác

béo núc vậy, trong mắt ai cũng ánh lên sự thèm khát. Phụ nữ mà đã khao

khát thì thật là khủng khiếp, hình ảnh đó ám ảnh Diệp Chiêu rất sâu sắc.

Nhưng đàn ông hình như thích phụ nữ thèm khát khủng khiếp thì phải.

Phải học tập thôi…

Diệp Chiêu ôm lấy con chồn trắng nhỏ đang ngủ lăn qua lăn lại trên giường,

cảm thấy hình như mình đang suy nghĩ quá xa, cô chợt rùng mình, tỉnh táo lại, bắt đầu cẩn thận ngẫm nghĩ. Bất luận là đánh trận hay trên giường, không được tự mình khen mình, cũng không được chỉ nói lý thuyết suông,

cần phải trải nghiệm trong thực tế, phải khiêm tốn học hỏi, cố gắng học

hỏi, mớ