
đây hôm nay tới đây để bắt chơi đấy!”. Sòng bạc thường nuôi
khoảng chục tên chuyên phục vụ việc đánh đấm, phụ trách lôi những tên
làm loạn ra một góc khuất để tiến hành “dạy dỗ”.
Lục Gia nghĩ thế nào cũng không ra bản thân đã đắc tội với tên tiểu tử này lúc nào, lại
nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta luôn luôn vênh vênh tự đắc chỉ
thiếu mỗi gọi người ra băm cậu ta thành trăm mảnh, ném xuống sông cho cá sấu ăn.
Hạ Ngọc Cẩn phát hiện ra sát khí của ông ta, ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi: “Sao? Ông định đánh ta à?”.
Lục Gia dùng sức lực của toàn thân mới gằn ra được hai tiếng: “Không dám”.
“Chỉ là một dân thường, nhìn ngươi cũng chả dám đánh bản vương, muốn lấy
dưới đánh trên, khéo cả nhà bị chu di không chừng?”. Hạ Ngọc Cẩn tiếp
tục vui vẻ đếm tiền, còn gọi người đi đổi vài tờ ngân phiếu trị giá nhỏ
ra bạc lẻ, chia cho mọi người trong phường. “Nào, cho mọi người vui vẻ
một chút”.
Lục Gia nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của những người hầu hạ
ông ta, cảm thấy sự phẫn nộ trong lòng mình giống như một miếng thép bị
ném vào lửa nung cháy, lúc nào cũng có thể phun ra được. Ông ta cố gắng
kiềm chế lại, kiềm chế đền nỗi cổ rụt lại sắp biến thành con rùa, phải
hít thở vài hơi, mới đi tới hỏi nhỏ vào bên tai: “Quận Vương, nể mặt một chút, chắc người biết ông chủ đằng sau sòng bạc này chứ…”.
“Hả?
Nói to một chút!”, Hạ Ngọc Cẩn quay đầu lại, nói to với ông ta: “Ngươi
nói chủ nhân của cái sòng bạc đen tối này là ai chứ?! Thôi được rồi,
nghĩ thì cũng biết, người mở cái loại cửa hàng này chắc chắn không phải
là người lương thiện rồi”.
Ở Đại Tần, trừ những trường hợp được
phê chuẩn đặc biệt, còn thì nghiêm cấm hoàng thân quốc thích và quan lại kinh doanh. Nhưng hầu như tất cả quan viên đều tìm đủ mọi cách để tiến
hành các phương thức kinh doanh hoặc là kết hợp với người khác, hoặc cho họ hàng đứng tên. Cũng vì luật pháp không nghiêm, nên cho dù có bị phát hiện thì cũng nhắm mắt làm ngơ, không bị trách phạt gì cả.
Sòng bạc, thanh lâu là nơi kinh doanh thu lợi nhanh nhất, cũng là nơi kinh doanh có tiếng xấu nhất.
Đúng là chân trần không sợ đi giầy.
Hạ Ngọc Cẩn có thể không cần nể mặt, nhưng Kỳ Vương lại cần nể mặt.
Việc mở sòng bạc riêng, nếu cứ cãi nhau trước sự chứng kiến của mọi người
thì không thể che dấu được nữa, không những phải chịu sự trừng phạt của
Thánh thượng mà còn ảnh hưởng rất lớn đến danh dự và tiền đồ. Ông ta bây giờ được triều đình coi trọng làm sao tự hủy hoại danh tiếng được?
Nhưng Hạ Ngọc Cẩn là tên danh dự đã bị hủy hoại đến tận cùng rồi, công
danh lợi lộc không thèm để ý gì hết. Cho dù Thánh thượng có tóm cậu ta
lại chửi rủa, phạt vài gậy, giam lỏng một thời gian, đối với cậu ta cũng chẳng ngứa chẳng đau, vì trong người cậu ta đang chảy dòng màu của
hoàng thất, lại được Thái hậu yêu thương, nếu không phạm vào mười tội
không thể tha, thì đều không bị phạt nặng.
Kỳ Vương bị lỗ lớn,
lại không thể trước mặt ra tay mạnh để giải quyết Nam Bình Quận Vương,
chỉ biết trút giận lên đầu quản sự sòng bạc.
Mẹ nó chứ, thật đáng chết! Vô lại hơn bọn vô lại chính là bọn có thân phận vô lại.
Lục Gia thầm rủa trong bụng vài câu, rồi có nuốt hai chữ “Kỳ Vương” vào cổ họng.
Nhưng Hạ Ngọc Cẩn lại dường như không chịu buông tha, cứ truy hỏi: “Cái sòng
bạc này là của ai? Ta lại muốn biết cái tên không mặt không da đứng sau
là ai? Chắc không phải là một vị quan viên quý tộc nào chứ hả?!”. Cậu ta ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Chắc không phải. Thái hậu nói sòng
bạc là nơi hại trăm họ, thường ngày ta chỉ lượn vài vòng, đã bị bà ấy
cằn nhằn nửa ngày. Làm gì có vị vương thân quý tộc hay mệnh quan triều
đình nào dám đi ngược lại ý Thái hậu mà mở sòng bạc chứ?! Ngươi nói xem
có đúng không?”.
Cứ coi là cả kinh thành này biết, tất cả những
người đứng đằng sau sòng bạc, lầu xanh là những người nào? Cũng chỉ biết thì thầm riêng với nhau, không ai dám nói năng lung tung khắp nơi.
Lục Gia trong lòng cố gắng kìm nén, nhưng không dám nói ra chân tướng trước mặt mọi người, lại không chịu được sự truy hỏi không ngừng của Hạ Ngọc
Cẩn, đành phải trả lời: “Sòng bạc là do tiểu nhân mở”.
Hạ Ngọc Cẩn “bỗng nhiên tỉnh ngộ” nói: “Cũng nghĩ là của cái đồ tiểu nhân nhà ngươi”.
Lục Gia bị cậu ta mắng tới đỏ mặt tía tai, bàn tay nắm chặt lại, chỉ là không dám đánh thật.
Hạ Ngọc Cẩn đếm xong tiền, đập bàn nói: “Nào! Tiếp tục chơi, bản vương hôm nay may mắn lớn”.
Lục Gia ngậm đắng nuốt cay nói: “Hôm nay Lục mỗ nhận thua, sơn thủy có
tương phùng, hơn chín nghìn ngân lượng này coi như là tặng cho Quận
Vương, mong ngài giơ cao đánh khẽ cho”.
Hạ Ngọc Cẩn chẳng hề nể
mặt, mắng: “Ngươi là thân phận đê tiện gì chứ? Có tư cách gì mà tương
phùng với ta? Ngân lượng ta đường đường chính chính thắng được, cần
ngươi tặng chắc?”. Đúng là Hạ Ngọc Cẩn cứng không được, mềm cũng không
xong. Cậu ta cứ ngồi trên ghế không động đậy gì, đằng sau còn có bao
nhiêu con bạc định đánh cuộc theo cậu ta, hò hét muốn tiếp tục chơi.
Lục Gia suy nghĩ khá lâu, trong đầu chợt nảy ra một kế. Lão gọi mấy tên tay sai và đám ngư