
ược giận anh ta có được
không? Nhất định phải tôn trọng lẫn nhau…”.
Bọn họ dốc hết sức lực, chắc muốn đưa Hạ Ngọc Cẩn lên tận mây xanh mất.
Diệp Chiêu suýt chút nữa phì cười, phải cố gắng lắm mới nhịn được cười nói: “Là do anh ta tức giận đấy chứ”.
Dương Thị: “Không sợ! Chỉ cần người đàn ông thích người, thì cái tức giận nhỏ nhặt này tính gì chứ? Thiếp dạy cho người thế nào dịu dàng hiền hậu!
Đảm bảo Quận Vương sẽ hết tức giận!”.
My Nương: “Thiếp sẽ dạy người làm thế nào để lấy lòng Thái Phi”.
Huyên Nhi: “Thiếp… thiếp ở phía sau khích lệ người”.
Diệp Chiêu nhìn ba người phụ nữ như hổ như sói, người lạnh lùng mạnh mẽ như cô cũng không tránh khỏi rùng mình vài cái.
May mà Thu Hoa cầu kiến, khiến cô như người đang lạc giữa mê cung mênh mông mịt mù lại tìm được lối ra. Là ý chỉ của Thái hậu từ trong cung truyền tới.
Diệp Chiêu bảo bọn lính gác chuyển báo cho người ở An Vương phủ, sau đó vội vàng đi thay áo tiến cung.
Trong khi đó, ở trên phố, Hạ Ngọc Cẩn vì không rõ khẩu vị uống rượu của Diệp
Chiêu nên đứng bên ngoài quán rượu do dự khá lâu, cuối cùng bắt hai
người hầu bên cạnh một người ôm bình Xạ Hồng Xuân của Đàn Hạnh Hoa Lâu,
còn một người ôm bình Nữ Nhi Hồng của Hồ Vọng Giang Lâu đi về trước, còn mình thì mặc một bộ thường phục quen thuộc đi qua ngõ nhỏ các phố,
nhanh chóng đi về tiệm thịt dê của lão Cao.
Lão Cao làm thịt dê
phải có đến mười mấy năm kinh nghiệm, hương thơm nhất hạng. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân như quán xá lụp xụp, ông chủ thì lười biếng, bà vợ
thì hung dữ, người làm không đủ v.v… nên thường thì bán thịt dê đã làm
xong rồi cho các đại tửu lầu, còn quán nhỏ thì thường xuyên đóng cửa,
chỉ đón tiếp khách quen, vì thế những người đến đây rất ít.
Bất
kể là nửa đêm canh ba hay là mưa to bão lớn, hễ Hạ Ngọc Cẩn đến là lão
Cao đều đích thân đón tiếp vị khách quen thuộc nhất trong số những vị
khách quen thuộc này.
Nhưng hôm nay, lão Cao không đón tiếp cậu ta.
Trong nhà chỉ vọng ra tiếng ông ta chửi trời mắng đất và tiếng vợ ông ta đang gào khóc.
“Khóc tang à?”. Hạ Ngọc Cẩn đang vui mừng thoải mái, nghe thấy có người than
khóc nên cảm thấy rất khó chịu, định bước vào dạy dỗ vài câu, nhưng khi
cậu nhìn thấy tình cảnh trong căn phòng liền sững người lại.
Cái
quán thịt dê bé tí bị người ta đập nát lung tung. Đứa con trai duy nhất
của lão Cao mặt mũi be bét máu nằm trên đất rên rỉ, còn vợ ông ta thì
tóc tai rũ rượi, quỳ trên đất khóc lóc thảm thiết. Nhà bếp bên cạnh vẫn
còn tiếng mài dao, một lúc sau, con gái của lão Cao cầm dao lao ra gào
thét: “Ta quyết liều mạng với các ngươi!” làm lão Cao phải lao tới cố
sức ngăn cản lại.
Hạ Ngọc Cẩn há hốc mồm ngạc nhiên, nhìn thấy
Thúy Hoa đang cầm dao như muốn lao vào mình, cậu vội vàng nép sang một
bên để tránh một dao của cô ta, đồng thời hỏi nhỏ: “Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì vậy?”.
“Quận vương à”, lão Cao lúc này mới phát hiện ra sự xuất hiện của cậu ta, lập tức ra hiệu cho vợ và con gái, ba người
cùng lao tới, ôm lấy chân Hạ Ngọc Cẩn kêu khóc thảm thiết: “ Người phải
làm chủ cho chúng tôi!”.
“Dừng… dừng tay, có gì từ từ nói, có nỗi niềm gì từ từ giãi bày! Ta đây lại không phải là Thanh Thiên đại nhân
thì có thể làm chủ được gì cho các ngươi chứ?!”. Hạ Ngọc Cẩn vùng vẫy cố thoát ra khỏi mấy bàn tay đang túm chặt lấy mình, cố gắng lắm mới thoát ra được: “Thật đáng chết! Đừng khóc nữa, không được làm bẩn quần áo của ta! Còn khóc nữa thì ta đi đấy!”.
Lão Cao nghe thấy cậu ta nói
thế, bỗng chốc dừng khóc, khuôn mặt tỉnh táo hẳn. Lão lập tức bảo vợ và
con gái thôi khóc lóc, bảo bọn họ đi chăm sóc con trai, còn mình tự dựng chiếc ghế chưa bị gãy chân lên, lau lau mời Hạ Ngọc Cẩn ngồi rồi phẫn
nộ kể hết mọi chuyện.
Ông ta có đứa con trai tên là Cao Thiên
Tường, thân hình nhỏ bé, khắp mặt đầy nốt tàn nhang, cũng được coi là
một người thật thà cho dù bị đánh cũng không nói sai, chỉ mỗi tội là hơi nghiện chơi cờ. Mỗi lần nhìn thấy người ta chơi cờ đều không kìm được,
cũng cá cược thắng thua. Hôm qua nó làm lông dê xong đi mua hương liệu,
tiểu nhị quen biết hẹn nó đi chơi. Khi cùng nhau đi qua bên cạnh phường
đánh bài Trường Thịnh, nhìn thấy bên trong có mấy người túm tụm đang
chơi cờ, hò hò hét hét, trình độ có vẻ không có gì xuất sắc, bên cạnh
còn bày vài bàn cờ thế.
Nó nhìn thấy ngứa tay, muốn nhảy vào chơi cờ.
Người bày cờ nói: “Ta đây mệt nhất là những người thích nợ nần, ghét nhất là
người thua mà không trả, cậu muốn chơi, thì phải tuân theo luật, một ván ba đồng! Phải chơi năm ván mới được đi!”.
Cao Thiên Tường thấy
thua năm ván cũng chỉ mất mười lăm đồng, cũng không nhiều nhặn gì bèn
đồng ý. Đợi mấy người trước mặt cậu ta chơi xong rời đi, cậu ta liền lên chơi.
Một ván đầu tiên, cậu ta thua đậm, trong lòng không chịu,
vì thế lại tiếp ván nữa. Không ngờ ván thứ hai lại thua, lại tiếp ván
thứ ba, ván thứ tư,… ván nào cũng thua.
Lúc này, người chơi cờ
lúc nãy rời đi bây giờ quay lại, trong tay cầm một xấp ngân phiếu đưa
cho người bày cờ và cười nói: “Lục Gia thật giỏi quá, tôi thua tám
đồng”.