Teya Salat
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325440

Bình chọn: 10.00/10/544 lượt.

râu

trắng, không có râu đều xem bệnh không biết bao nhiêu lần, mọi người đều nói cậu ta sống không quá mười tám tuổi. An Thái Phi khóc đến nỗi như

sắp đứt ruột đến nơi, coi cậu ra là người thủy tinh nuôi trong phòng

kín, không dám để cậu ta bị tổn hại tinh thần, không dám để cậu ta buồn

bã, chỉ sợ động một tí là ngã ra đấy.

Cậu ta không cần đọc sách, dù sao đọc thì cũng vô ích.

Cậu ta không cần luyện chữ, dù sao luyện thì cũng vô ích.

Bất cứ chuyện gì đặt lên một người có thể chết bất cứ lúc nào đều là quá xa xỉ.

Cho dù học có nhiều có tốt đến đâu, không qua được vài năm thì chẳng khác nào như sương như khói bay cả.

Có lúc nghe trộm bọn nô tài và a hoàn nói chuyện về thế giới bên ngoài, về mười dặm trên sông Tần Hà xa hoa vô cùng, khiến cho cậu ta bị hấp dẫn

nuôi bao nhiêu ảo tưởng. Có lúc đứng dựa vào cửa, lắng nghe những âm

thanh hò hét đủ loại, tiếng cãi nhau, tiếng chân ngựa ở bên ngoài, tất

cả đều rất rõ ràng. Có lúc cầm quyển sách lên giở ra xem, bên trong có

vạn dặm núi sông, thảo nguyên rộng lớn, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Nhưng cái cậu ta nhìn thấy chỉ là bốn bức tường xung quanh, một mặt là bầu trời xanh, bên trên điểm một vài đám mây trắng.

Có lúc đám mây trắng ấy giống như một con khỉ, có lúc lại giống một chú chim chiền chiện, có lúc lại giống như một con tuấn mã…

Nhưng đưa tay ra, tất cả đều không chạm tới được.

Năm mười bốn tuổi, Man Kim xam lược, Mạc Bắc bị chiếm.

Tin tức truyền tới, các quý tộc tông thất ở Thượng Kinh đều bị một phen hoảng loạn.

Cậu ta thừa lúc lính gác lơi là, cải trang lén lút trốn ra ngoài. Cậu ta

giống như một thằng ngốc đứng giữa phố, tò mò nhìn tất cả trước mắt

mình. Một người đàn ông đang bắt chước con khỉ đánh trống đi qua, một

người con trai đang thồ kẹo hồ lô rao bán trên phố. Tất cả mọi thứ đều

mới lạ đầy hấp dẫn, màu sắc của sự sống tràn trề đến nỗi dường như sắp

động đậy, ngắm nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Cậu ta đi lại

lung tung, trong quán rượu có một người thuyết thư đang hùng hồn nói về

Diệp tướng quân, cậu từ từ dừng chân lắng nghe.

“Diệp tướng quân

năm nay mới mười sáu, nhưng nhân cách hơn người, thống lĩnh tiến lùi đều có mưu lược, thậm chí có thể sánh với triều Vệ đại tướng quân trước

đây. Ông ấy tướng mạo uy vũ, thân cao chín trượng, tay cầm một chiếc rìu Tuyên Hoa nặng sáu mươi cân, cưỡi con ngựa Bạch Vân, anh dũng vô địch

trong thiên hạ. Ông ấy tự nhận tiên phong, lao vào quân địch, rồi hét

lớn một tiếng, chiếc rìu bổ xuống, không ai có thể đỡ được… Đến cả phản

ứng cũng không có, đầu rơi xuống đất. Đúng là người đàn ông thực sự

trong những người đàn ông, một anh hùng thực sự trong những người anh

hùng”.

Thiên hạ có người đàn ông lợi hại như thế sao?

Cậu ta ngồi bên cạnh nghe như bị hút hồn.

Rõ ràng hai người gần bằng tuổi nhau, anh ta đã là tướng quân ngang dọc thiên hạ, còn cậu ta lại là đồ thừa bị nhốt trong phủ.

Trong lòng cậu có chút ngưỡng mộ, có chút không cam lòng, có chút đố kị, có chút bất lực.

Người thuyết khách vẫn chưa nói xong, kế hoạch xa nhà cũng không thành công.

Cậu ta bị chêu chọc là con gái.

Cậu ta ngất.

Cậu ta được đưa về nhà.

An Thái Phi ngồi cạnh giường cậu ta, khóc ròng rã cả một ngày trời.

Cậu ta im lặng nằm, im lặng nghe, im lặng khẩn cầu…

“Nếu có kỳ tích, hãy làm cho bệnh tình khỏe lên, để con trở thành một người đàn ông uy phong giống Diệp Chiêu”.

Mơ mộng ơi mơ mộng…

“Này!?”. Diệp Chiêu rất đàn ông vỗ vỗ vào vai cậu ta hỏi: “Anh đang nghĩ gì đấy?”.

Người đàn ông mình từng ngưỡng mộ ai ngờ lại trở thành vợ mình.

Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên bị kích động đến chảy nước mắt.

Cậu ta muốn làm tướng quân, chứ không phải là muốn lấy tướng quân về nhà!

Trời ạ! Ông trời ơi có phải tai ông bị điếc rồi phải không?!

Giấc mộng của Hạ Ngọc Cẩn đã tan nát, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Có điều Diệp Chiêu hôm nay thể hiện rất tốt. Mỗi một lời nói một hành động đều chồng tung vợ hứng, khiến cậu ta được nở mày nở mặt trước mặt mọi

người, làm vơi đi không ít nỗi uất ức của cậu ta trong thời gian vừa

rồi. Vì vậy, với tâm trạng đó nhìn khuôn mặt của Diệp Chiêu, cũng cảm

thấy vừa mắt đi rất nhiều. Thế là cậu ta tiến sát tới, cười hì hì hỏi:

“Lúc về nhà thay quần áo, nghe nói cô bị Thái hậu triệu kiến, chắc là

muốn đích thân dạy cô về đạo làm vợ hả?”.

Không ngờ, Diệp Chiêu

lại gật đầu, khẳng định lại lời trêu đùa của cậu ta, hơn nữa còn tỏ vẻ

rất nghiêm túc như khi hành quân đánh trận nói: “Người mong tôi đối tốt

với anh một chút. Còn nói vợ chồng sống với nhau không cần phải quá mạnh mẽ, phải học những người con dâu ở nhà khác. Có thể thả lỏng bản thân

cho thích hợp, trang điểm một chút, điệu đà gì đó một chút, tôi còn đang nghĩ nên làm thế nào”.

Hạ Ngọc Cẩn bị lời nói này làm cho thất kinh.

Tuy cậu ta rất ghét vợ mình không giống phụ nữ, nhưng một người vợ không

giống phụ nữ mà lại trang điểm thành một người phụ nữ thì sẽ thành gì

chứ?

Trong đầu cậu ta bỗng chốc phác họa ra hình ảnh Diệp Chiêu

mặc áo váy màu hồng, tóc trên đầu vấn cao, cài một chiếc trâm bằng vàng