
Lụa Gia nhận lấy xấp ngân phiếu đếm đếm, sau đó nhét hai
tờ cho người đàn ông đằng sau ông ta nói: “ Ngươi thắng hai đồng, cầm
lấy đi”.
Cao Thiên Tường nhìn số ngân phiếu, mỗi tờ là một trăm
lượng, lúc này mới phát hiện ra không ổn, mới cười hỏi: “ Đây … là một
đồng hả?”.
Lục Gia nhổ một bãi nước bọt: “Tất nhiên một trăm lượng là một đồng”.
Người đưa tiền và người nhận tiền đều nói đúng là như thế, rồi nhếch mép cười đểu giả.
Cao Thiên Tường sợ đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng nhảy lên nói: “Tôi hiểu sai, tôi không chơi nữa”.
Lúc này, vài người cùng Lục Gia bày trò cá cược mới vây lại, đấm cậu ta lăn ra đất, liên tục chửi rủa: “Đã nói một ván ba đồng, chơi đủ năm ván mới được đi! Đồ nhãi như ngươi dám vào thế của ta, còn dám nói không được?
Ngươi tiếp tục phải cược tiếp với ta! Móc hết tiền thua cược ra cho ta,
nếu không ta đây sẽ đánh gãy chân nhà ngươi! Đừng có nói chuyện vương
pháp với ông đây, đồ nhãi con không có mắt, đi sòng bạc Trường Thịnh hỏi xem tên của Lục Gia đây, lời của Lục Gia chính là vương pháp!”.
Những người bên cạnh lại được một trận hùa theo.
Tiểu nhị đã đưa cậu ta đến đây không biết đã chuồn đi từ lúc nào.
Cao Thiên Tường hoa mày chóng mặt, mới biết mình bị rơi vào bẫy, trận cuối
không còn tâm trí nào mà chơi nữa. Trong nháy mắt đã gánh khoản nợ một
nghìn năm trăm lượng, không những thế còn bị đánh cho tơi bời.
Việc tiếp theo là bức nợ. Lục Gia cho người đến đập phá tiệm của lão Cao.
Cho dù lão Cao cầu khẩn thế nào cũng không có tác dụng. Bức đến cuối
cùng, Lục Gia ngồi vắt chân lên, nhe cái răng bạc ra mà nói: “Thôi vậy,
dù sao thì cũng không trả được, Lục Gia ta đây là một người tốt, sẽ tha
cho ngươi, cho ngươi một con đường sống. Thịt dê nhà ngươi nấu cũng khá
ngon, đưa bí mật chế biến ra đây, coi như xong món nợ một nghìn năm trăm lượng”.
Lão Cao bỗng nhiên bừng tỉnh. Trước đây Túy Hoa lầu đã
nhắm đến bí quyết thịt dê của lão, muốn độc chiếm để làm món hút khách,
sai người đến thương lượng vài lần, sau khi đều bị từ chối thẳng thừng,
bèn dùng đến cách này để hãm hại con trai ông ta.
Hạ Ngọc Cẩn
nghe xong, nghĩ một lúc: “Lục Gia… ta cũng đã nghe đến cái tên này, ông
ta kiếm sống ở phường đánh bài Trường Thịnh, thủ đoạn khá là bỉ ổi. Hai
nhà là sòng bài và Túy Hoa lầu… không hay rồi, đều là sản nghiệp riêng
của Kỳ Vương. Ông ta và người vô tư như ta không giống nhau. Ông ta
trong triều đình đảm nhận không ít chức vụ, rất được trọng dụng. Những
quan viên nịnh nọt ông ta không ít, ông chỉ là một người dân bình
thường, lại tranh nhau vấn đề cá cược, làm loạn lên chỉ có con đường
chết mà thôi”.
Lão Cao cúi đầu đau xót nói: “Vậy cứ chấp nhận như thế sao?”.
Vợ và con gái ông ta lại bắt đầu khóc lóc.
Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy âm thanh như lợn bị chọc tiết, bịt tai lại nhảy lên, tức giận nói: “Thôi đi! Ông đây còn phải đi mua thịt dê cho vợ! Ngươi
đi bắc bếp, thịt dê nấu mềm một chút, thịt và xương mỗi thứ nửa cân, đợi lúc nữa sai người đến lấy!”. Sau đó quay lưng bước đi.
Lão Cao
định thần lại, lập tức đánh vào đầu con gái, mở mắt cười nói: “Thôi đi!
Không nghe thấy Quận Vương nói đợi lát nữa đến lấy thịt dê à?! Còn không nhanh chóng nhóm lửa lên, chúng ta từ từ nấu, từ từ đợi”.
Đầu
xuân tiết trời lạnh giá. Bên trái cửa chính của sòng bài Trường Thịnh
dán câu Chiêu Tài Tiến Bảo, bên phải dán câu Từ Cựu Nghênh Xuân. Bên
trong mọi người đi đi lại lại, ai ai cũng hưng phấn, mặt mũi lấm tấm mồ
hôi. Ở giữa, xen với những tiếng xúc xắc va vào nhau là tiếng hò hét vui mừng và tiếc nuối, hỗn tạp đủ các mùi vị chợ búa không thể nói thành
lời.
Ở nơi xa có một chiếc cờ lớn theo sau là một chiếc kiệu hồng chóp vàng đỉnh bạc, từ từ dừng lại trước cửa sòng bạc.
Người tùy tùng theo sau mặt đăm đăm bước lên trước vén màn lên. Bên trong
kiệu là một quý công tử có một khuôn mặt đẹp như ngọc không tì vết, mặc
bộ quần áo thêu rồng, viền thêu mãnh xà màu trắng, trên mặt nở một nụ
cười rạng rỡ, tay cầm theo một cái bếp nhỏ, ung dung thong thả bước vào
sòng bạc.
Quản sự sòng bạc Lục Gia từ xa nhìn thấy cảnh đó, cứ
tưởng có chuyện lớn gì, vội vàng bước lên nghênh đón. Thấy người đến là
Quận Vương Hạ Ngọc Cẩn, một người ăn chơi nổi tiếng, không tránh khỏi
thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ ra danh tiếng chơi bạc nổi tiếng của cậu ta, tuy nhiên một con cờ to như thế đến sòng bạc trong lòng cũng có chút gì bối rối, vì thế cười cười hỏi: “Quận Vương cũng tới chơi ạ?”
“Qua đường nghe thấy tiếng xúc xắc, ngứa tay quá”. Hạ Ngọc Cẩn cười ha hả
vài cái, rồi theo ông ta đi khắp từ đầu bên này đến đầu bên kia sòng
bạc, nhìn khắp một lượt các bàn. Sau cùng dừng lại trước một bàn cược
lớn nhỏ, nhìn người ta chơi vài ván. Đợi khi xúc xắc dừng lại, chuẩn bị
mở chén, cậu tiện tay lấy từ trong áo ra một mảnh giấy nhỏ nhàu nhĩ,
không thèm nhìn, vứt đi giống như vứt rác vào chỗ “Tiểu” rồi vui vẻ nói: “Nào, bản vương cũng chơi hai ván, cược một ván năm mươi lạng”.
Sòng bạc Trường Thịnh là một trong những sòng bài lớn nhất ở kinh thành. Rất nhiều người chơi một lần lên đến n