The Soda Pop
Tướng Công Thật Vô Lý

Tướng Công Thật Vô Lý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321781

Bình chọn: 8.5.00/10/178 lượt.

muốn con cưới Tiểu Điệp, cũng còn phải xem nhị tỷ phu con có đồng ý đem Tiểu Điệp giao cho con hay không. Con đừng quên, Tiểu Điệp là bảo bối của hắn, nói không chừng hắn cũng không muốn giaoTiểu Điệp cho con.”

Sắc mặt Thẩm Tướng Khuyết trầm xuống, đối với lời nói của cha hắn nửa tin nửa không, “Cha thề đi?”

Thật là hắn hiểu lầm Hoa Điệp sao?

“Con, cái tên tiểu tử thúi này, con đang chất vấn lời nói của cha con sao?” Thẩm gia lão gia thổi râu ria trợn mắt nói.

Thật là gia môn bất hạnh!

“Con làm sao dám hoài nghi.” Thẩm Tướng Khuyết thản nhiên nói, ánh mắt lại trở nên âm trầm.

Là hắn suy nghĩ quá nhiều sao? Hiểu lầm Hoa Điệp cùng cha và tỷ tỷ thông đồng với nhau?

Nhớ tới bộ dáng hai mắt đẫm lệ của Hoa Điệp, ngực Thẩm Tướng Khuyết liền dâng lên một trận đau đớn.

Đây là có chuyện gì?

Hắn vuốt ngực, không hiểu cam giác đau nhói này từ đâu tới? Vì sao hắn cảm thấy đau lòng như vậy?

Vẻ mặt Thẩm Tướng Khuyết trở nên quỷ quyệt khó dò, càng thêm âm u.

Lúc này, tỳ nữ được phái đến hầu hạ Hoa Điệp vội vàng chạy vào đại sảnh, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi hét lớn: “Thiếu gia, không xong, tiểu thư Hoa Điệp bị người bắt đi!”



“Mình đang ở đâu?”

Hoa Điệp vừa mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một gian nhà lá rách nát.

Khắp nơi đầy cỏ khô, chẳng có gì khác ngoài một cái bàn lung lay sắp đổ, chỉ có thể nói là gia cảnh vô cùng thiếu thốn.

“Minh sao lại ở chỗ này?” Hoa Điệp hoảng sợ, không hiểu vì sao mình lại ở đây?

Nàng rõ ràng nhớ mình và tỳ nữ cùng đi ra cửa, sau đó liền. . . . . .

Nàng trừng to hai mắt, nhớ ra tất cả.

Nàng gặp phải tên trung niên nam tử kia!

Hoa Điệp hoảng sợ run rẩy cả người, ánh mắt hiện lên sợ hãi, cả người co rút thành một đoạn.

Nghĩ đến sắp phải đối mặt với số mạng, cả người Hoa Điệp liền nóng nảy bất an, đầu óc hiện lên khuôn mặt của Thẩm Tướng Khuyết.

Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, lòng Hoa Điệp lại co rút đau đớn, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt tràn ra.

Nhìn bốn phía đen như mực, bất an trong lòng càng ngày càng nặng, nhưng mà nàng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ kinh động đến tên trung niên nam tử kia.

Thời gian từ từ trôi qua, không biết đã qua bao lâu, ở ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng bình minh, cuối cùng Hoa Điệp cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Đã qua một đêm, bây giờ trời đã sáng, chắc tên trung niên nam tử kia sẽ không đến.

Hoa Điệp chậm rãi nhắm mắt lại, trong mộng hiện lên là khuôn mặt tinh tế của Thẩm Tướng Khuyết, khóe mắt nàng còn treo giọt lệ.

Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn làm cho Hoa Điệp tỉnh dậy từ trong mộng.

Khi nàng mở mắt ra, thấy bóng người xuất hiện ở cửa, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

“Màu Điệp. . . . . . Màu Điệp của ta. . . . . .” Tùng Bách nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền mừng rỡ như điên, “Màu Điệp của ta, cuối cùng nàng cũng tỉnh.”

Hắn từng bước từng bước đến gần, Hoa Điệp không ngừng lui về góc tường phía sau.

“Ngươi. . . . . Ngươi đừng qua đây!” Nàng la lớn, vẻ mặt tràn đầy khủng hoảng.

Hắn giống như biết nàng sợ cái gì.

“Màu Điệp, nàng yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương nàng.” Tùng Bách nhìn nàng giống như động vật nhỏ hoảng sợ, liền cẩn thận vừa an ủi nàng, vừa đến gần nàng.

“Tránh ra! Không được đến gần ta!” Nàng thét chói tai, thân thể không ngừng phát run. Ánh mắt trong suốt tràn ngập sợ hãi.

Tùng Bách vừa nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, khuôn mặt vốn có chút tuấn tú liền trở nên vặn vẹo, “Màu Điệp, nàng tại sao lại ra như vậy?”

“Ta nói rồi, ta không phải là Màu Điệp. . . . . .” Hoa Điệp nghẹn ngào khóc sụt sùi, một phen nước mắt, nước mũi, bộ dáng thống khổ.

“Nói dối! Nàng rõ ràng là Màu Điệp, năm đó nàng lừa gạt ta, nàng không có chết, cho nên nàng là Màu Điệp của ta, nhất đinh là nàng!” Tùng Bách cuồng loạn nhìn Hoa Điệp.

Hoa Điệp mãnh liệt lắc đầu, thân thể cuộn thành một đoạn, “Không phải mà. . . . . Ta không phải mà. . . . . .”

Mắt thấy hắn càng đến gần, nàng đã không còn đường lui.

“Là nàng, nhất định là nàng.” Hắn không nghe bất kỳ lời nào của nàng, trên mặt lộ ra vẻ tham lam, bổ nhào lên người Hoa Điệp.

“A!” Nàng hét lên một tiếng, đột nhiên xoay người, tránh thoát đột kích của hắn, “Tránh ra! Ngươi tránh xa ta ra!”

“Nàng kêu ta tránh xa nàng?”

Tùng Bách giống như là bị cái gì kích thích, khuôn mặt càng thêm dữ tợn, bộ dạng hung thần ác sát dọa Hoa Điệp sợ đến mất tinh thần.

Hắn nhào lên người nàng, lập tức đem nàng đè ở dưới thân.

Hoa Điệp liều mạng giãy giụa, “Buông ta ra! Ngươi, tên bại hoại này, nhanh buông ta ra.”

“Ta không thả. . . . . . Màu Điệp, đời này đừng nghĩ rời xa ta!” Tùng Bách phát ra tiếng điên cuồng, tay dùng chút lực, liền đem quần áo trên người nàng xé thành hai nửa.

“A!” Hoa Điệp che lại xiêm áo bị xé rách, thét chói tai.

“Màu Điệp, nàng là của ta.” Cái miệng của hắn đè lên gò má của nàng.

Hoa Điệp sắp ói ra, hận không được chết ngay lập tức.

Nghĩ đến cái chết, Hoa Điệp tuyệt vọng nhìn trung niên nam tử ở trên người nàng muốn làm gì thì làm.

Tướng Khuyết Ca, muội yêu huynh!

Trong đầu Hoa Điệp hiện lên gương mặt tuân tú kiệt xuất củaThẩm Tướng Khuyết, nướ