
t đầu làm đồ trang trí trong nhà lũ thợ săn.
Súc sinh ngước
đầu ngắm nền trời xanh thẳm, vầng trăng tròn sáng tỏ lơ lửng giữa tầng
không dịu dàng soi rọi khắp nhân gian. Suốt mấy trăm năm, nó từng có
biết bao đồng bọn, cũng từng mất đi hết đám này tới đám khác, trong rừng già, sáng sống chiều chết là chuyện thường, từ chỗ tranh không nổi
miếng ăn đến hôm nay thống lĩnh núi rừng, nó đã chẳng còn gì tiếc nuối,
nhưng giờ đang giữa mùa xuân, mùa xuân khiến nó bồn chồn nghi hoặc…
Tiếng cú rúc càng lúc càng chói tai, nó liền nhắm nghiền mắt nhảy xuống.
Gió thổi ù ù bên tai theo đà rơi tựa một khúc ai điếu đầy chết chóc. Có lẽ
vì không dùng thị giác, khứu giác của nó bỗng trở nên tinh mẫn lạ
thường, cũng có lẽ vẫn còn lưu luyến cuộc đời này, nó đột nhiên cảm nhận được hết sức rõ rệt từng mùi vị trong không khí: hương hoa đang nở rộ
thơm ngào ngạt, mùi máu tanh ngòn ngọt của con mồi bị dã thú tha về hang nuôi con, mùi sữa thoang thoảng của con non mới chào đời, thêm cả mùi
gì đó là lạ vừa man mát, vừa ấm áp, rất khó tả theo gió thoảng qua,
không sao nhận biết khiến người nó chợt nóng bừng.
Đương lúc
hoang mang vì thứ mùi lạ trong rừng mà mình mãi không nhận ra nổi, một
tràng cười lanh lảnh như chuông bạc ngân nga trong gió xuân vẳng tới
khiến nó giật thót mình, liền vươn tay ra theo phản xạ, bất ngờ nắm được một cành cây, theo bản năng hình thành từ mấy trăm năm, thân thể nó tự
động cuộn tròn lại, lộn một cái là đã đu mình lên cây.
Giữa khe
núi lởm chởm đá là một dòng suối róc rách trôi xuôi, tùy theo thế núi
hai bên khi hẹp khi rộng, dòng suối cũng có khúc chảy xiết có đoạn êm
đềm. Thiếu nữ áo xanh khoan thai dạo bước, một tay xách giày tay kia vén váy, nhón chân nhảy thoăn thoắt từ hòn đá này sang hòn đá kia giữa lòng suối, vừa nhảy vừa cười, ánh trăng lấp loáng trên bàn chân trắng nõn
của nàng, uyển chuyển như thủy linh, kỳ ảo tựa hoa yêu.
Đương
mùa hoa đào nở rộ, hoa nở đỏ rực hai bên vách núi, trải ra bát ngát dưới ánh trăng, huy hoàng tựa ráng chiều, rực rỡ ngang gấm lụa, mỹ lệ như
mộng như mơ. Thiếu nữ áo xanh cũng mê mẩn trước cảnh sắc nơi này bèn
ngồi xuống tảng đá bên khe vọc nước. Đột nhiên nàng đứng dậy, gỡ trâm,
xõa tóc, tháo dây lưng, cởi y phục rồi khỏa thân nhảy ùm xuống suối như
một chú cá tung tăng bơi lội, thoắt lặn ngụp, thoắt ngoi lên, có lúc còn thả mình bồng bềnh trên mặt nước, ngâm nga một khúc ca dao, mặc những
cánh hoa đào lả rả rụng xuống, dịu dàng hôn lên thân thể.
Mùi lạ trong gió càng lúc càng thê lương, Chúc Dung sắp đuổi tới nhưng súc
sinh vẫn đang mơ màng quên hết mọi thứ, bức tranh hoa đào nở đầy khe núi trong đêm trăng tròn mà thiên nhiên tạo nên thật trọn vẹn, tựa như đóa
hoa dại đầu tiên trên mảnh đất hoang, như tiếng sấm xuân đầu tiên giữa
ngày đại hạn, khiến một thứ gì đó lạ lẫm mà thân quen trong lòng nó đột
ngột vỡ òa.
Hơn trăm năm nay, mỗi độ xuân về, đám dã thú đều
bỗng dưng thay đổi tính nết, đi đến đâu nó cũng thấy từng đôi từng cặp
dã thú quấn quýt lấy nhau, vào lúc đó, dù là đồng bọn thân thiết nhất
cũng nhe răng gầm gừ cảnh cáo nó tránh xa, rời bỏ nó chẳng chút do dự.
Nó từng thắc mắc, nghi hoặc, lủi thủi chạy tới chạy lui, tra xét khắp
nơi, nhưng càng thấy càng hồ đồ, nó chẳng hiểu sao chú chim nhỏ xinh xẻo kia lại đứng trước chiếc tổ mà mình dày công dựng nên, xòe đuôi lộng
lẫy rù rỉ rù rì hót mời một cô chim khác vào ở, cũng không hiểu sao con
cáo nâu bủn xỉn gian manh lại đem con gà liều mạng trộm được trong thôn
dâng cho một ả cáo khác, vừa kêu vừa nhảy đầy nịnh nọt đẩy con gà tới
trước mặt, nài nỉ ả ăn cho, càng không hiểu sao lão hổ trắng vốn độc lai độc vãng lại dám quyết đấu cùng mấy con hổ lớn để bảo vệ một con hổ
cái, dù mình đầy thương tích cũng không chùn bước.
Trong cô đơn
và mê muội, nó luôn cảm thấy có thứ gì ở đâu đó phía trước, chỉ cần nắm
bắt được thứ ấy, nó sẽ hiểu vì sao bọn chim thú kia vui sướng nhường ấy, hiểu bản thân nó là ai, hiểu ý nghĩa của mùa xuân, hiểu tại sao nó lại
lẻ loi một mình, nhưng bất luận nó giương vuốt vỗ bắt ra sao cũng không
tài nào bắt nổi.
Giờ đây, giữa mùa xuân tràn trề nhựa sống, vạn
vật sinh sôi nảy nở này, cũng như vô số dã thú trong rừng khi trông thấy con thú cái, nó đã đột nhiên hiểu ra.
Nàng thiếu nữ trong khe núi đã đánh thức điều gì đó đang say ngủ trong tâm khảm nó.
Nó những muốn bế xốc nàng đem về tổ của mình trên cây, về hang của mình
trong núi, học theo chú chim đó thủ thỉ với nàng rằng tổ nó dựng khiến
cô an toàn xiết bao, có thể ngăn được diều hâu, bảo vệ được những quả
trứng mà nàng sinh ra; nó muốn đi bắt con thú ngon nhất về dâng trước
mặt nàng, xé phần bụng mỡ màng nhất ra cầu khẩn nàng ăn như con cáo nâu
kia; nó muốn đái khắp xung quanh khe núi để mỗi gốc cây hòn đá đều lưu
lại mùi của mình, tuyên cáo với tất cả dã thú và thợ săn rằng đây là
lãnh địa của nó, để nàng có thể tự do săn mồi ở đây, không cho bất cứ ai làm tổn thương nàng, nếu kẻ nào to gan dám xông vào lãnh địa của nó mà
uy hiếp nàng, nó thề sẽ quyết đấu với chúng đến chết, như