Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325380

Bình chọn: 10.00/10/538 lượt.

g đều là lửa, chỉ riêng chỗ đó còn

mang sứ mệnh quan trọng khác nên không thể luyện cho bốc lửa lên được,

đành nghiêng mình né vội, súc sinh lập tức chớp thời cơ lộn nhào trên

không vùng khỏi lưới lửa, tiếc rằng nó đã kiệt sức tàn hơi, vừa tung

mình vọt đi chưa được bao xa đã rơi bịch xuống bụi cỏ gần đó.

Chúc Dung vội đuổi theo sát gót, “Để xem ngươi chạy đường nào…” đang nói dở

chừng, súc sinh đã kéo theo cả bụi cỏ rơi tọt xuống hố, đợi khi Chúc

Dung chạy tới nơi thì chẳng thấy tăm tích nó đâu nữa.

Đây là một cái bẫy gấu của thợ săn, bên trong chỉ có một con hươu nhỏ sa bẫy, mấy

ngày nay thôn bản bận chuẩn bị cống nô lệ nên thợ săn chưa rảnh tới thu

thập chiến lợi phẩm. Có điều mùi máu hươu đã dẫn dụ bầy chó sói, chúng

không dám từ trên xông xuống, cũng chẳng dám lại gần bẫy, bèn đào hố từ

bên rìa vào ăn vụng. Con súc sinh kia đã lợi dụng ngay cái hố mà sói và

người vô tình cùng đào để trốn thoát.

“Xem ngươi làm sao thoát

khỏi tay ta!” Chúc Dung dùng thần thức truy tìm hoài không thấy, bấy giờ mới thực sự hiểu tại sao xác con hươu trong bẫy lại bị xé thành mấy

mảnh, thì ra con súc sinh giảo hoạt khá am hiểu chuyện đấu trí đấu dũng

giữa thợ săn và dã thú, nó đoán Chúc Dung có thể lần tới tận đây mai

phục đón lõng, hẳn trên mình nó phải có thứ gì đó dẫn dụ, nên đã xé xác

con hươu, vừa chạy vừa bôi máu lên mình để giấu mùi, giống như những thợ săn sày dạn kinh nghiệm thường vẩy nước tiểu động vật vào mình để làm

nhạt mùi người.

Hỏa linh của Chúc Dung luyện ngàn năm mới thành, gió thổi không tan, nước rửa không hết, máu hươu càng không che giấu

được, nhưng trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, kim, mộc, thủy,

hỏa, thổ, ngũ hành vừa tương sinh và tương khắc. Súc sinh máu vàng nhuốm máu tươi vừa khéo lại khắc chế được hỏa linh của Chúc Dung. Chẳng biết

đồ súc sinh ấy hiểu được thuyết ngũ hành tương khắc hay là chó ngáp phải ruồi, dù sao Chúc Dung cũng đã để mất dấu nó.

Chúc Dung nổi giận vung tay quạt ra một chưởng, lửa hồng lập tức bùng lên thiêu rụi tất cả cây cỏ xung quanh.

Lam Điền dẫn theo chúng thần đuổi tới, nghe tiếng Chúc Dung điên cuồng chửi rủa đòi phanh thây súc sinh thành trăm mảnh liền biết rằng hắn đã thua, chẳng ai dám nhiều lời.

Đợi Chúc Dung bớt giận, Lam Điền hỏi rõ đầu đuôi rồi nói: “Súc sinh đã bị thương một tay, lại bị đốt cháy một

bên gân chân, chẳng chạy nhanh được nữa, chúng ta cứ tìm kỹ nhất định sẽ bắt được thôi.”

Chúc Dung lập tức hạ lệnh phải tìm kỹ từng tấc đất, không được bỏ qua bất kỳ thứ gì khác thường.

Đúng như Lam Điền phân tích, súc sinh đi lại khó khăn, trong lúc chạy trốn,

lo được chỗ này thì bỏ mất chỗ khác, không khỏi để lại dấu vết, tuy có

địa hình phức tạp yểm trợ nhưng đám thần tiên đuổi theo đều là thần

tướng linh lực cao cường chứ chẳng phải tiểu thần tiểu yêu, dẫu dùng

cách nào cũng không cắt đuôi hoàn toàn được.

Chạy trốn không

ngừng nghỉ suốt bảy ngày, súc sinh cũng đã sức cùng lực kiệt. Không có

lúc nào nghỉ ngơi nên vết thương trên người nó mỗi lúc một thêm trầm

trọng, chân trái bị thiêu đứt gân càng lúc càng đau buốt, hễ nhúc nhích

là đau thấu xương như lửa đốt bên trong.

Súc sinh ngửa mặt nhìn

vách đá sừng sững ngàn trượng trước mặt, băng qua ngọn núi này là ra

khỏi Cửu Di. Rất nhiều năm trước nó đã từng qua bên kia núi, có lẽ giờ

đây để thoát được đám thần tướng đang lằng nhằng đuổi theo sau, nó lại

phải làm vậy.

Súc sinh hít vào một hơi, nó bấu vào một mẩu đá gồ ra trên vách núi nhưng lập tức run rẩy tuột tay rớt xuống, may nhờ đám

cành cây đâm ngang chĩa dọc cản bớt mới hãm được đà rơi. Nhìn xuống dưới thấy mấy tảng đá rơi xuống đất vỡ nát, súc sinh thầm hú vía, nếu nó rớt xuống ắt cũng cùng chung kết cục.

Chẳng rõ vì bị thương hay mệt mỏi, nó bỗng thấy choáng váng, uất ức hộc ra một búng máu rồi lại liêu xiêu trèo tiếp.

Dựa vào một chân một tay, trèo lên tới đỉnh nó đã mệt nhoài không ngóc nổi

đầu dậy nữa, cả người rời rã nằm vật bên sườn núi thở hổn hển, chỉ muốn

lăn ra ngủ.

Trong rừng vẳng lên tiếng cú rúc sói tru báo hiệu có người ngoài xâm nhập, hẳn bọn Chúc Dung lại đuổi tới rồi.

Súc sinh gắng gượng ngẩng đầu nhìn sang vách núi đối diện, nếu tay chẳng bị thương, gân chân không bị đốt, nó thừa sức nhảy qua khe núi này, nhưng

giờ đây khắp mình thương tích, đến nhích thêm một bước nó cũng chẳng còn đủ sức.

Bấy giờ, rốt cuộc nó cũng hiểu ra: mình không trốn nổi nữa rồi.

Suốt mấy trăm năm nó đã theo bầy thú trốn chạy vô số lần, vô số lần chứng

kiến cảnh đồng bọn mình bị thợ săn giết hại, qua mỗi cuộc vật lộn sinh

tử, nó lại học thêm được đủ loại kỹ năng để sinh tồn, nhưng hổ dữ dù

dũng mãnh đến đâu cũng phải có lúc bị thương, cũng có thể bị thợ săn bắt được.

Hít sâu một hơi, súc sinh gắng nén đau gượng dậy, tứ chi

chạm đất nhưng chỉ còn nhúc nhắc được một tay một chân, nó rạp người bò

tới bên vách đá hệt như con sói bị thương.

Nhìn từ trên cao, súc sinh thầm nghĩ thà nhảy xuống vách núi này tan xương nát thịt, để sói

mẹ tha xương thịt mình đi làm mồi cho sói con còn hơn bị lột da làm nệm, cắ