
ời chúc phúc, sau đó là thỉnh chuông, gõ khánh.
Trong tiếng chuông khánh ngân vang văng vẳng, một trăm đồng nam đồng nữ Cao Tân mình vận lễ phục bắt đầu ca khúc rước dâu.
“Tổ kia thước ở sẵn sàng
Chim cưu bay đến đậu quàng vào trong
Bây giờ nàng ấy lấy chồng
Ngựa xe như nước tới cùng đón dâu
Tổ kia thước ở đã lâu
Cưu đâu bay đến tranh nhau ở bừa
Bây giờ nàng lấy con vua
Ngựa xe như nước đi đưa tiễn nàng
Tổ kia thước ở rõ ràng
Chim cưu kéo đến cả đàn ở tranh
Nàng kia cưới đúng giờ lành
Ngựa xe như nước chầu quanh chúc mừng[2'>.”
[2'> Bài thơ Thước sáo trích trong Kinh Thi. (ND)
Trong tiếng nhạc nhã tưng bừng của Cao Tân, gắn ngàn cánh Huyền điểu mỹ lệ
bay tới bắc thành nhịp cầu nối đôi bờ sông Tương, đây là nghi thức rước
dâu long trọng nhất của Cao Tân, hơn vạn năm nay, tuy đã có vô số đám
cưới trong vương tộc nhưng chỉ có chính phi của Tuấn Đế mới được dùng
nghi thức này.
Dân chúng đôi bờ chưa từng chứng kiến cảnh tượng lạ lùng đẹp đẽ như vậy, không hẹn mà cùng rộ lên tiếng hoan hô kinh ngạc.
Thiếu Hạo được chim thước dẫn đường, đi qua cầu Huyền điểu tiến về Hiên Viên Bạt, gió lay vạt áo, phong độ đường hoàng.
Xương Ý tươi cười lùi lại mấy bước, nói nhỏ với A Hành: “Muội đi đi! Chú rể
của muội đang đợi phía trước kìa.” Chứng kiến nghi thức rước dâu long
trọng của Cao Tân, cuối cùng y cũng có thể yên tâm tiễn em gái sang sông lấy chồng.
Trong tiếng hát du dương mà long trọng, dưới sự dẫn
đường của chim thước, Hiên Viên Bạt bước lên cầu Nhân Duyên do Huyền
điểu kết thành.
Ánh dương rực rỡ, gió mát hiu hiu, lau lách
trắng xóa đôi bờ sông Tương, trên sông sóng biếc lăn tăn, không một bóng thuyền, chiếc cầu Huyền điểu cong cong tựa cầu vồng bắc ngang sông,
rạch ngang cả hư không, nối liền hai bên bờ.
Theo đúng nghi thức, Thiếu Hạo cùng Hiên Viên Bạt thong thả bước lên cầu.
Tất cả mọi người đều hồi hộp đổ dồn mắt vào bọn họ, chờ đợi phút giây họ gặp nhau giữa cầu, tay nắm lấy tay.
Đột nhiên giữa không trung vang lên tiếng thét đầy giận dữ như xuyên mây phá núi vọng tới: “Tây Lăng Hành!”
Khúc hát rước dâu được cả trăm đồng nam đồng nữ Cao Tân đồng thanh ca vang
cũng chẳng át nổi tiếng thét bi phẫn từ trời cao vọng xuống kia. Nhưng
Hiên Viên Bạt như không nghe thấy, vẫn tiến về phía Thiếu Hạo.
Thiếu Hạo liếc nhìn trời, chân vẫn bước về phía Hiên Viên Bạt như chẳng nghe
thấy gì, nhưng ngón tay ngầm kết lại thành linh ấn khiến gió nổi lên
lồng lộng, sương khói phủ mờ mặt sông, hơi nước nghi ngút, che khuất tầm nhìn của đám người hai bên bờ.
Khi hai người bước đến giữa cầu, sương khói đã giăng mờ sông Tương, Thiếu Hạo đưa tay về phía Hiên Viên
Bạt, nàng cũng đang định đặt tay vào tay y, đột nhiên giữa biển mây cuồn cuộn một nam tử vận hồng bào đỏ rực như máu, chân đạp trên lưng đại
bàng đen từ trời bay xuống, cặp mắt đầy giận dữ và bi phẫn, thét gọi
nàng: “Tây Lăng Hành, cô quên lời hẹn giữa chúng ta rồi sao?”
Hiên Viên Bạt trấn tĩnh tinh thần, đoạn ngoảnh đầu lại, nào ngờ vừa quay lại nàng đã thấy tròng mắt nhói lên, sắc đỏ rực đó như xói vào mắt nàng,
hắn đang mặc trên người tấm áo do chính tay nàng chăn tằm dệt vải may
thành.
“Cô quên lời thề của mình rồi sao? Cô đã thề hàng năm sẽ gặp ta dưới cội hoa đào, vậy mà bây giờ lại bằng lòng gả cho y?”
Xi Vưu bay tới bên cạnh họ, phẫn nộ chất vấn.
A Hành chỉ cười nhạt nói: “Ta chẳng hiểu ngươi nói gì cả, xin ngươi đi ngay cho.”
“A Hành, đi với ta đi!” Xi Vưu đưa tay cho Hiên Viên Bạt, vẻ mặt quật
cường kiên nghị nhưng ánh mắt lại thấp thoáng khẩn cầu, “Là cha cô, Đại
ca cô ép buộc cô ư?”
Hiên Viên Bạt đăm đăm nhìn Xi Vưu, lòng dạ
rối bời, hắn dám công nhiên tới cướp dâu thế này tức là liều mạng thách
thức cả thiên hạ, đến lúc đó dù Du Võng muốn bao che cho hắn cũng không
thể lấp liếm nổi.
“Từ nhỏ ta đã có hôn ước với Thiếu Hạo, gả cho chàng là đương nhiên, cần gì phải ép buộc?” Nàng vừa nói vừa nhìn về
phía Thiếu Hạo. Từ đầu đến cuối Thiếu Hạo vẫn bình tĩnh ung dung, dường
như mọi chuyện trước mắt chẳng liên quan gì tới y.
Hiên Viên Bạt đặt tay mình vào tay Thiếu Hạo, Thiếu Hạo tươi cười, nắm lấy tay nàng.
Thấy vậy Xi Vưu lập tức ra tay toan giành lấy Hiên Viên Bạt từ Thiếu Hạo,
Thiếu Hạo một tay nắm lấy Hiên Viên Bạt, tay kia giơ ra đỡ lấy đòn như
sấm sét của Xi Vưu.
Kẻ đánh người đỡ, tay hai người bắt vào nhau, Xi Vưu bừng bừng lửa giận, Thiếu Hạo lại bình thản như nước.
Thiếu Hạo là đệ nhất cao thủ Thần tộc nổi danh cả ngàn năm nay, thực lực thâm sâu khó dò, chỉ trong một sát na, Xi Vưu đã hiểu mình hoàn toàn không
phải là đối thủ của y, nhưng hắn vẫn bất chấp hết thảy, liên tiếp ra
đòn, lăm le muốn giành lại A Hành từ tay Thiếu Hạo.
Thiếu Hạo
vừa hóa giải chiêu thức của Xi Vưu vừa ôn hòa lễ độ thuyết phục: “Xi Vưu Đại tướng quân, hôm nay là hôn lễ của hai nước Hiên Viên và Cao Tân,
mời ngài theo thị nữ lên Quan Lễ đài dự lễ.”
Xi Vưu chẳng nói
chẳng rằng, chỉ tấn công như điên như dại, tuy Thiếu Hạo đã giăng kết
giới phong tỏa tất cả, dân chúng hai bên bờ hoàn toàn không nghe thấy
được mọi chuyện