
iên Viên và Thần
Nông đã tự tiện đưa ra quyết định mất rồi.”
“Nàng làm đúng lắm,
Hoàng Đế muốn thu phục Thần Nông, phải vận dụng cả cứng lẫn mềm, chuyện
kết thông gia là đương nhiên thôi, nếu không phải Thanh Dương thì là Di
Bành, không phải sống thì là chết, chỉ có một con đường, chúng ta không
đi không được.”
“Phụ vương nói hiện giờ chàng đang lâm vào tình
thế khó khăn, tốt nhất là dựa vào việc sách phong phi tần để chia rẽ và
lôi kéo các gia tộc, chàng đã chọn được ai vừa ý chưa?”
Thiếu
Hạo trân trân nhìn A Hành hồi lâu, đoạn cúi đầu hờ hững đáp: “Thân làm
đế vương, còn mơ mộng tư tình viển vông sao được. Phụ vương ta một đời
ôn nhu đa tình, khiến hai chị em Thường Hy thị thao túng hậu cung, ảnh
hưởng cả tới triều chính. Hoàng Đế anh minh thần võ, nhưng cứ dùng dằng
mãi không giải quyết được chuyện giữa mẫu hậu nàng và Đồng Ngư thị, đến
nỗi tranh đấu hậu cung suýt biến thành mối họa thiên hạ. Thấy bao nhiêu
vết xe đổ đó, ta nào dám có tình cảm với ai nữa chứ?”
A Hành
chăm chú nhìn Thiếu Hạo. Tuy ngoài miệng y khăng khăng không mơ mộng
viển vông, nhưng từ lúc đăng cơ tới giờ, mặc cho đế vị chông chênh, y
vẫn nhất quyết chẳng nạp thêm phi tần, có lẽ không chỉ ôn nhu đa tình
mới được gọi là nặng tình vương vấn, lạnh nhạt hờ hững có khi cũng là
tình cảm đấy thôi.
“Chàng còn nhớ giao ước khi xưa của chúng ta
không? Thiếp giúp chàng đăng cơ, chàng cho thiếp tự do, nhưng tình hình
hiện giờ, thiếp không thể ra đi được nữa, có thể đổi điều kiện khác
không?”
Thiếu Hạo giật thót mình, phải trấn tĩnh giây lát mới dè dặt hỏi: “Điều kiện gì?”
“Thiếp có mang rồi.”
Thiếu Hạo lặng người không đáp, chẳng rõ tâm tình biến chuyển ra sao.
A Hành nài nỉ: “Thiếp biết, bắt chàng nhận đứa nhỏ này làm con đúng là
làm khó cho chàng, thiếp chỉ mong chàng cho nó mang họ Cao Tân, để nó
bình yên trưởng thành mà thôi. Thiếp sẽ viết huyết thư nói rõ thân thế
của nó, nhất định nó không dám tranh giành đế vị đâu…”
“Đứa trẻ này là máu mủ ruột rà của ta mà, chẳng phải ta đã nói từ rày trở đi, ta chính là Thanh Dương ư?”
A Hành giàn giụa nước mắt, liền phục xuống lạy tạ Thiếu Hạo, “Đa tạ
chàng.” Nào ngờ cả người nàng chợt mềm nhũn, ngã dụi xuống đất. Thiếu
Hạo vội vã đỡ lấy, đưa tay thăm mạch, không che giấu được vẻ kinh hoàng: “Sao mạch tượng của nàng loạn lên thế này? Để ta gọi thầy thuốc nhé?”
A Hành gượng cười, “Chàng đừng quên sư phụ thiếp là ai chứ, thân thể
thiếp thiếp tự biết mà, vừa nãy thiếp có uống ít thuốc…” Nàng ghé tai
Thiếu Hạo nói nhỏ mấy câu.
Thiếu Hạo hỏi ngay: “Liệu có nguy đến tính mạng không?”
A Hành cười, “Ai sinh con mà chẳng mạo hiểm? Không sao đâu, chàng đừng
lo, chỉ cần phối hợp cùng thiếp diễn cho trót lọt là được.”
Thiếu Hạo bế nàng đưa về tẩm cung, chờ đám thị nữ sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi
rồi mới lui ra. Đột nhiên, A Hành nắm lấy tay áo Thiếu Hạo, đưa mắt nhìn y.
Thiếu Hạo hiểu ý, liền quay sang lệnh cho đám thị nữ đứng hầu phía sau: “Tối nay ta sẽ nghỉ lại đây.”
Mấy ả thị nữ nhìn nhau, hầu hạ Thiếu Hạo rửa mặt rồi đồng loạt lui ra.
Giữa đêm khuya, chỉ còn A Hành và Thiếu Hạo nằm song song trên giường, mỗi người ôm một bầu tâm sự.
Ban ngày A Hành đã uống thuốc nên bây giờ dược tính phát tác, tuy khắp người rời rã nhưng không sao ngủ được.
Thiếu Hạo trở mình quay sang, đặt tay lên trán nàng, từ từ truyền năng lượng
thủy linh nhu nhuyễn dịu dàng vào người A Hành, giúp nàng bớt bứt rứt
khó chịu, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà kéo đến.
“Cảm ơn chàng.”
“Xi Vưu biết chuyện đứa nhỏ chưa?”
A Hành buồn ngủ đến ríu cả mắt, mơ mơ màng màng đáp: “Chưa biết.”
“Nàng có định cho hắn biết không?”
Không nghe tiếng đáp, A Hành đã mê mệt thiếp đi. Thiếu Hạo vẫn đặt tay trên đầu nàng hồi lâu mới thu tay về.
Y khẽ khàng trở mình, quay lưng lại phía A Hành.
Ánh trăng trong len qua khung cửa gỗ tùng xanh tràn vào phòng như thủy
ngân, rọi xuống mặt đất thành từng vũng trăng biêng biếc lập lòe. Bóng
cây ngoài song lay động, bóng trăng dưới đất cũng dập dờn theo, chẳng
khác nào muôn ngàn đợt sóng. Nhớ lại, sau khi bọn họ thành hôn, lần đầu
tiên thẳng thắn trao đổi, kết thành đồng minh, cũng vào một đêm trăng
thanh gió mát thế này, đêm ấy, y cũng trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Nếu thời gian có quay trở lại để y được lựa chọn lần nữa, liệu y sẽ chọn cái gì đây?
“Làm vương tử phi, hay làm vợ của chàng?”
“Vợ là người đời này kiếp này chỉ có một mà thôi.”
Giọng nói trong trẻo của A Hành vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng y chẳng còn cơ hội trả lời lại nữa.
Vì Vân Tang đã nhận lời cầu hôn của Thanh Dương, Hoàng Đế lập tức ngừng
tiến đánh Thần Nông, hai bên tạm thời đình chiến. Lợi dụng cơ hội này,
Thiếu Hạo bắt đầu cải cách mạnh mẽ.
Đằng sau vẻ ngoài bình yên là một cơn sóng gió lớn đang âm thầm dấy động, nhưng dù sao, trước mắt vẫn là hòa bình an ổn.
Sáu tháng sau, A Hành nhận được thư Xương Ý, báo tin Xương Phó đã có thai.
Xương Ý hào hứng kể, từ khi biết Xương Phó có mang, tinh thần mẹ khá lên nhiều, sức khỏe cũng ổn hơn, lại bắt tay vào chăn tằm dệt vải, may quần áo cho