
ớc, lập tức hiểu ra mọi chuyện, liền gắng gượng
vùng dậy, nhưng Hoàng Đế sớm lường trước mọi chuyện, đã sai Thần tướng
canh giữ, không cho hai người rời khỏi phòng nửa bước.
Xương Ý
bất chấp thương thế, toan xông ra can ngăn, liền bị hai viên Thần tướng
cản trở, ấn xuống giường, lấy xích Long Cốt xích lại. Mặc cho Xương Ý
vừa giận vừa cuống chửi toáng lên, hai viên Thần tướng ngoài miệng thì
“Điện hạ thứ tội” nhưng ra tay rất mau mắn, hiển nhiên Hoàng Đế đã ban
nghiêm lệnh.
Thanh Dương cử động khó khăn lại hiểu con người
Hoàng Đế hơn ai hết, tự biết chẳng có cơ hội xông ra, y chỉ ngồi lặng,
đăm đăm trông về đỉnh Hiên Viên – sau màn mây dông vần vũ đang cuồn cuộn tụ về trên đỉnh Hiên Viên kia, thấp thoáng lóe lên ánh chớp, chờ tới
khi bày xong trận pháp, sấm nổ vang trời, trận pháp sẽ tự động dẫn lửa
trời giáng xuống, ngũ lôi oanh kích công phá hạt châu, triệt để hủy diệt nó.
Từ sau khi A Hành qua đời, Xương Ý không buồn mở miệng trò
chuyện với Đại ca, lúc này thấy tình thế cấp bách, chẳng biết làm sao,
mới đành lên tiếng cầu khẩn: “Đại ca, huynh cứ thế giương mắt nhìn tiểu
muội tan xương nát thịt ư? Đệ không cần biết nó có phải ma hay không, đệ chỉ biết nó là muội muội của mình thôi.”
Y vừa dứt lời đã thấy
Xương Phó khoác áo choàng, bưng hai hộp đồ ăn bước vào. Nàng đặt đồ ăn
xuống đất, ghé tai Xương Ý nói nhỏ: “Thiếp đã huy động tinh binh Nhược
Thủy, nhất định phải tìm cách trộm hạt châu đem ra.”
Xương Ý
rung động cả tâm thân, siết chặt lấy tay Xương Phó, lòng rưng rưng bao
điều muốn nói mà không sao thốt nên lời. Chống lại Hoàng Đế là tội chết, vậy mà Xương Phó vẫn bất chấp hậu quả, chẳng nề đem số mệnh cả tộc ra
đối chọi với Hoàng Đế, nhưng y có thể ích kỷ, thí bỏ cả Xương Ý và Nhược Thủy tộc sao?
Hiểu lòng y đang nghĩ gì, Xương Phó dịu giọng:
“Chàng quên lời thề giữa hai ta trong đêm tân hôn rồi ư? Phu thê một
lòng, bên nhau suốt kiếp, sống chung chăn gối, chết chung huyệt mộ! Muội muội của chàng cũng là muội muội của thiếp, muội muội của thiếp chính
là người của Nhược Thủy tộc, bất kể nguy hiểm đến đâu, Nhược Thủy tộc
bọn thiếp quyết không bỏ rơi người của mình!”
Thấy Xương Ý gật
gật đầu, Xương Phó kiên quyết đứng phắt dậy, toan bước ra ngoài, xông
vào màn mưa gió, chợt Thanh Dương lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đám bán yêu
Nhược Thủy tộc cũng có thể phá giải Diệt Ma trận mà Hiên Viên tộc bày
bố, Hiên Viên chẳng được cả đại hoang tôn xưng là một trong Tam đại Thần tộc. Giờ đây muội đã thành trưởng tộc, hành sự phải động não một chút,
đừng tưởng cứ đâm đầu tìm chết là anh dũng đâu!”
Xương Ý rối cả
ruột, liền trừng mắt nhìn Thanh Dương, vùng vẫy định nhào tới đánh cho y một trận, chỉ có Xương Phó tinh tế, nhận ra ẩn ý trong lời Thanh Dương, “Đại ca thấy làm vậy không ổn, vậy huynh có cách nào hay hơn không?”
Thanh Dương hờ hững đáp: “Giờ đây người nên ra tay cứu A Hành nhất không phải muội, mà muội cũng chẳng có năng lực đó.”
Xương Ý giận dữ buông lời chế nhạo: “Vậy ai mới nên? Chắc là chàng rể huynh
chọn cho A Hành, Cao Tân Thiếu Hạo hả? Tuy hắn có năng lực thật đấy,
nhưng chúng ta lấy đâu ra Hà Đồ Lạc Thư mà trao đổi nữa!”
Thanh Dương chẳng chấp Xương Ý, chỉ ngoảnh sang bảo Xương Phó: “Muội cưỡi tọa kỵ của ta đi tìm Xi Vưu, báo tin cho hắn hay.”
Xương Phó sực hiểu ra, hàng năm nàng đều cùng Xương Ý tới Ngu uyên bái tế A
Hành, suốt hai trăm năm, năm nào cũng thấy ngoài Ngu uyên có thêm mấy
gốc đào. Mấy năm đầu Xương Ý thường nổi giận nhổ sạch, nhưng Xi Vưu lại
lặng lẽ trồng xuống, Xương Ý nhổ bao nhiêu, hắn trồng lại bấy nhiêu, về
sau Xương Ý chẳng buồn nhổ nữa, chỉ cười nhạt nói: “Để xem hắn trồng
được bao lâu”, thật chẳng ngờ, hắn đã trồng suốt hai trăm năm.
Thanh Dương lại dặn dò: “Muội bảo Chu Du lập tức báo cho Thiếu Hạo hay.”
Thấy Xương Ý định phản đối, Thanh Dương trừng mắt nhìn y: “Dù sao A Hành
cũng là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Thiếu Hạo, cứu hay không cứu là do
hắn, nhưng phải cho hắn biết tình hình hiện tại, huống hồ thêm một người là thêm một cơ hội kia mà.”
Xương Ý trầm ngâm giây lát rồi gật đầu với Xương Phó, nàng liền khép vạt áo, bước ra ngoài trời mưa gió.
Vì bày bố Diệt Ma trận, trăm dặm quanh Hiên Viên sơn vần vũ mây đen, mưa
rào rào như trút nước, ánh chớp lấp loáng sau màn mây dông tựa vô số rắn vàng uốn éo, cả bầu trời như một mảnh vải đen kịt thêu đầy những hoa
văn vàng rực rối mắt.
Mưa gầm gió rít thổi bạt đi tất cả âm thanh, vậy mà trong tiếng mưa gió sầm sập, vẫn nghe văng vẳng giọng ca thê thiết.
“A ối à ối a
Mình đành nhắm mắt mãi sao
Chẳng buồn hé mở chút nào nhìn ta
Nếu ta làm nát lòng hoa
Xin mình cứ móc mắt ta cho rồi
Miễn mình mở mắt ra thôi…
A ối à ối a
Mình đành quên lãng thế sao
Quên bao ngày tháng xiết bao hẹn thề
Vì ta, mình luồng tái tê
Móc tim, ta cũng sá gì mình ơi
Miễn mình lại tái sinh thôi…”
Xi Vưu giẫm trên lưng đại bàng, áo đỏ phần phật, xé gió băng mưa mà đến.
Ly Chu bước ra quát: “Mau dừng bước, phía trước là cấm địa của Hiên Viên tộc.”
Xi Vưu chẳng buồn nhìn lão, cao giọng nói với Hoàng