Disneyland 1972 Love the old s
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210403

Bình chọn: 9.5.00/10/1040 lượt.

ông bằng Thiếu Hạo? Vì sao hết lần này tới lần khác

nàng đều chọn Thiếu Hạo mà vứt bỏ hắn? Tại sao nàng không tha thứ cho

hắn, trong khi lại dễ dàng quên khuấy Thiếu Hạo từng vì nửa mảnh Hà Đồ

Lạc Thư mà bỏ rơi nàng? Lẽ nào bởi Thiếu Hạo xuất thân tôn quý, sẽ có

ngày trở thành vua một nước hay sao?

Được lắm! Ta sẽ cho nàng thấy rốt cuộc ta và y, ai mới thành vua một nước?

Nói là làm, hắn liền cưỡi Tiêu Dao quay về Thần Nông, vung kiếm huy động

đại quân, vó sắt quét qua, máu rải vạn dặm, hạ hết toàn thành này tới

tòa thành khác, diệt Hiên Viên, hủy Cao Tân, cả thiên hạ đều quỳ dưới

chân hắn, tướng lĩnh thuộc hạ hắn đồng loạt rộ lên hoan hô. Nhưng người

quỳ rạp dưới chân hắn ngày càng đông, ánh mắt mọi người càng kính sợ e

dè, hắn càng cảm thấy khó chịu, tiếng hoan hô vang trời dậy đất của bao

nhiêu người chỉ làm hắn day dứt nhớ vò rượu Du Võng lén trộm đến Thảo Ao lĩnh cho hắn.

Hắn xách rượu tới tìm Du Võng, Du Võng lạnh lùng

nhìn hắn: “Ngươi đến ban chết cho ta phải không? Nghe nói đám tướng quân kia khuyên ngươi phế tên vô dụng ta đây, tự lập làm đế.”

“Không, ta chỉ tới tìm ngươi uống rượu.”

Du Võng quay lưng lại phía hắn, bóng lưng y lẻ loi mà cao khiết, “Lòng ngươi tanh lòm những máu, làm ta phát nôn!”

Xi Vưu lẳng lặng lui ra khỏi đại điện, ngửa cổ dốc rượu vào miệng, nhưng

không sao tìm lại mùi vị xưa kia nữa. Những tháng ngày trên Thảo Ao

lĩnh, khi hắn còn chạy bằng bốn chân như dã thú, hung tợn trừng mắt nhìn Du Võng, trong khi Du Võng chỉ ngốc nghếch cười khì, dùng rượu dụ dỗ

hắn, làm thân với hắn cũng chẳng cách nào quay trở lại.

Đại quân bao vây quanh đô thành của Cao Tân, chỉ còn Cao Tân vương thất cố thủ trong thành, đây đã là trận chiến cuối cùng.

Nửa đêm, A Hành lẻn đến thổ lộ tâm tình khiến Xi Vưu hắn vui mừng vô hạn, hai người hoan lạc suốt đêm.

Nhưng ngày hôm sau, đội quân của hắn bị mai phục, vô số binh lính bị giết,

hắn trông thấy Phong Bá, huynh đệ keo sơn của hắn khắp người đầm đìa

máu, chết ngay trước mắt mình, đám Si Mỵ Võng Lượng[2'> chỉ mặt A Hành

gào lên: “Là ả bán đứng chúng ta! Chính ả đã hại chết Phong Bá!”

[2'> Si Mỵ Võng Lượng: theo truyền thuyết là thuộc hạ dưới trướng Xi Vưu,

sau này được dùng để chỉ chung các loài yêu ma quỷ quái. (ND)

Xa xa, Thiếu Hạo dẫn theo thiên quân vạn mã ập đến, dịu dàng gọi: “A Hành.”

Xi Vưu lạnh buốt cả người, trợn mắt nhìn A Hành, “Là nàng làm phải không? Nàng bảo Thiếu Hạo mai phục chúng ta ư?”

A Hành làm thinh, chỉ ngồi lặng.

Si Mỵ Vọng Lượng lại bày ra la liệt tội chứng của A Hành, khiến tất cả

binh sĩ kích động, mặt đầy những máu, vung giáo tuốt gươm, sôi sục căm

thù đòi giết nàng.

Xi Vưu nhìn Phong Bá ngã gục dưới chân, lại nhìn A Hành bên cạnh, lòng như chìm xuống hầm băng, đau đớn quặn lên trong dạ.

A Hành không cầu khẩn, cũng chẳng biện minh, chỉ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.

Xi Vưu đột nhiên hồi tưởng lại những chuyện xa xưa, hoa đào nở rộ, A Hành

tay xách giày thêu, tay vén quần lụa tung tăng giữa dòng suối, đuổi theo vờn nghịch những cánh hoa rơi, muôn vàn cánh đào lả tả rụng xuống trước mặt hắn, khiến hắn chợt nhớ trước khi nàng rơi xuống Ngu uyên còn khóc

ra máu, gằn từng chữ: “Nếu hôm nay đổi lại là ta, ta sẽ tin tưởng

ngươi!” Lòng hắn từ từ lắng xuống, hết thảy mọi nôn nóng, nghi kỵ, thậm

chí đau đớn và cô đơn đều tan biến cả. Thì ra rất nhiều đau khổ trên đời này đều từ lòng mình mà ra, nếu lòng tĩnh tại thì đâu đâu cũng là miền

an lạc.

Xi Vưu kiên quyết nói với bọn Si Mỵ Võng Lượng như chém

đinh chặt sắt: “Ta tin nàng, vì nàng là A Hành của ta! Nếu các ngươi

muốn giết nàng thì phải bước qua xác ta trước đã!”

Vừa dứt lời, A Hành, Phong Bá, Si Mỵ Vọng Lượng đều biến mất cả.

Chẳng có Thiếu Hạo, chẳng thấy chiến trường, cũng không hề có máu tươi hay thi thể, hết thảy mọi thứ đều không có.

Xi Vưu ngây người ra, không dám tin rằng hết thảy giang sơn nhuốm máu, sinh tử hào tình kia chỉ là ảo ảnh!

Cảm thán thay, bóng câu qua cửa, lửa xẹt đá mài, trần ai trong mộng[3'>,

được rồi mất, mất rồi lại được, dường như cả cuộc đời này chỉ là một

trường ảo tưởng trong trận pháp vừa rồi mà thôi. Vui vì có được ư? Đau

bởi mất mát ư? Ảo ảnh tan rồi, điều quan trọng nhất còn đọng lại trong

lòng người là gì đây?

[3'> Nguyên văn: “嘆隙中駒, 石中火, 夢中身” (Thán

khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân), ba câu này rút từ

bài Hành Hương tử của Tô Đông Pha (1036-1101) thời Tống, có thể hiểu là: cảm thán thay, cuộc đời thoảng qua như chớp mắt, chẳng khác nào bóng

câu bay ngang cửa sổ, ngọn lửa xẹt ra khi đánh lửa hay những câu chuyện

vụt trôi qua trong cơn mộng mị. (ND)

Từ mấy trăm năm trước, khi

được Viêm Đế đưa về Thần Nông sơn, bắt đầu học làm người, hắn vẫn luôn

hoang mang lạc lối giữa đa đoan nhân tính, mãi đến lúc này, hắn mới sực

hiểu ra mình muốn có thứ gì.

Diệt Ma trận được coi là trận pháp

lợi hại nhất của Bàn Cổ, nhưng trừ trận đầu tiên, còn lại đều là đấu

tranh nội tâm, tự mình vật lộn giằng co với chính mình, lẽ nào kiếp

người cũng là như thế? Để đánh bại Kim Giáp thần cản đường, cần p