
hai là Sinh kính, tên sao trận vậy, không có tấn công, cũng khỏi
cần trả giá hay đổ máu, thoạt nhìn vô cùng yên bình. Trận pháp hội tụ
băng tuyết do hàn khí kết thành, chẳng có xảo quyệt gì phá được, cách
duy nhất chỉ là lê bước băng qua gió tuyết mà thôi.
Xi Vưu bước
vào giữa một trời gió tuyết, càng đi sắc trời càng tối sầm lại, tuyết đổ càng nhiều, lạnh đến đông cứng cả xương cốt, dẫu thần tiên linh lực cao thâm bậc nhất cũng không sao chịu nổi cái giá buốt do hàn khí chí âm
của trời đất tạo thành. Mới đầu Xi Vưu thấy lạnh buốt cả xương, phải
liên tục vận linh lực phản kháng, nhưng cứ đi đi mãi, hắn dần dà lạnh
đến mất đi cả tri giác, không còn cảm thấy lạnh, cũng chẳng cảm nhận
được gió tuyết nữa, thần trí chỉ còn là một mảnh mơ hồ, chừng như đã
quên cả mình là ai.
Trong cơn mơ màng, hắn tựa hồ quay trở lại
thuở ấu thơ, khi còn là một con dã thú tung hoành giữa rừng già, không
ngừng giết chóc, giành giật địa bàn, cướp đoạt thức ăn.
Đồng
loại của hắn hoặc chết hoặc tới mùa xuân lại đi xây tổ ấm, hễ hắn mon
men lại gần, chúng đều nhe nanh múa vuốt gầm gừ đe dọa. Hắn không hiểu
tại sao lại thế, chỉ thấy mình vô cùng cô đơn, nỗi cô đơn còn buốt giá
hơn băng tuyết.
Năm này qua năm khác, toàn là giết chóc, đổ máu, chết thảm, năm này qua năm khác, đám dã thú trong rừng dường như cũng
nhận ra hắn khác bọn chúng, không chịu gần gũi với hắn nữa, năm lại năm, chỉ còn mình hắn tung hoành. Nỗi cô đơn mỗi lúc một thêm nặng trĩu, nỗi cô đơn trơ trọi bởi không tìm được đồng loại trên thế gian, niềm đau
khổ dồn nén lại, không nơi giãi bày thổ lộ, nhưng hắn cũng chẳng hiểu
nổi, mình đau khổ vì lẽ gì?
Có lần hắn tò mò mon men tới một
thôn trang của con người, thấy đám trẻ tung tẩy nô đùa, hắn thích thú vô cùng, dường như những tiếng cười giòn tan ấy có thể xua tan hết bao đau khổ dồn nén trong lòng vậy. Hắn muốn lại gần bọn họ, nhưng bọn họ ném
đá vào hắn, lấy lửa đốt hắn, vung đao kiếm đâm hắn.
Đầu hắn bị
đá ném trúng, lông lá trên người bị lửa thiêu, thân thể bị thương vì đao kiếm, hắn đành vắt chân lên cổ mà chạy, chạy đến lúc mệt nhoài.
Trời đất tối đen, như đang dịu dàng dỗ dành hắn, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi
thôi! Chỉ cần ngủ thiếp đi, sẽ chẳng phải chịu đau đớn nữa!
Xi
Vưu toan ngả lưng nằm xuống đánh giấc, nhưng tận sâu trong đáy lòng cứ
nhức nhối một chấp niệm, dường như trái tim hắn đã khuyết đi một mảnh,
dù muốn ngủ cũng phải tìm lại được mảnh tim đã mất, dựa vào nó mà ngủ
thì sẽ có thể sở hữu tiếng cười xua tan hết thảy tối tăm và đau khổ, sẽ
có được sự dịu dàng, sẽ không còn cô đơn nữa.
Rốt cuộc là thiếu mất cái gì nhỉ? Và mảnh khuyết đó giờ đang ở đâu?
Xi Vưu ngửa mặt đón gió, tiếp tục lê bước, lảo đảo băng qua bão tuyết.
Đột nhiên tuyết tạnh mây tan, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời rọi lên mình Xi Vưu, trông hắn hệt như một cây cột băng tuyết, chẳng còn ra hình
người, từ đầu đến chân đều đóng băng, mặt mũi bị băng tuyết phủ kín.
Xi Vưu sững sờ khựng lại, ngơ ngác không hiểu mình đang ở đâu, cũng chẳng
rõ mình là ai. Trước đây cũng từng có kẻ kiên trì vượt qua được Sinh
kính nhưng bước ra khỏi trận là mất hết thần trí. Vốn dĩ Bàn Cổ dùng khí âm hàn giá buốt nhất đất trời trong trận này để ví von với cuộc đời
lạnh lẽo tàn khốc, khảo nghiệm ý nghĩa cuộc sống của con người ta: ngươi vượt qua được Tử trận của Kim Giáp thần, chứng tỏ ngươi đủ năng lực
giành lấy mọi thứ mà ngươi muốn, nhưng bất kể vì danh, vì lợi, vì quyền, vì tình, vì nghĩa, chấp niệm của ngươi có thể sưởi ấm kiếp sống lạnh
lẽo của ngươi không? Có thể khiến ngươi kiên cường đối mặt với hết thảy
giá buốt trên thế gian, chống đỡ cho ngươi vượt qua phong ba bão táp
trong đời chăng?
Chỉ lát sau, Xi Vưu đột ngột vùng khỏi đống
băng tuyết đông cứng trên người, dang tay ngửa mặt nhìn trời, thét lớn:
“A Hành! Là A Hành! Ta phải tìm được A Hành!”
Hắn biết sấm sét
đã giáng xuống bên ngoài trận pháp, A Hành sắp gặp nguy ngập nên chẳng
dám chần chừ, lập tức tiến vào tượng thứ ba – Ảo kính.
Trời nhẹ
mây cao bát ngát, núi rừng xanh ngắt mênh mông, loài hoa dại không tên
nở khắp sườn đồi, khiến khung cảnh đượm vẻ bình yên mà mỹ lệ.
Xi Vưu loạng choạng chạy như điên như dại, A Hành, đợi ta, ta đến bây giờ
đây! Lần này ta quyết không làm nàng thất vọng nữa đâu!
Cứ chạy
mãi chạy mãi, đột nhiên hắn thoáng thấy Thiếu Hạo áo trắng như tuyết,
dung mạo tuấn tú, phong thái ung dung đang đứng đón gió giữa đồng hoa,
còn cười bảo hắn: “Ngươi tới chậm một bước, ta đã cứu được A Hành rồi!”
“A Hành đâu?”
Vừa dứt lời đã thấy A Hành khoan thai tiến lại, nắm chặt lấy tay Thiếu Hạo, tựa người vào y, đắm đuối ngước mắt nhìn y.
Thiếu Hạo nắm lấy tay nàng leo lên lưng Huyền điểu, ném lại một câu: “Ngươi mau ra khỏi trận đi, ta đưa A Hành về Cao Tân đây!”
“A Hành, A Hành!”
Bất luận hắn thét gọi thế nào, A Hành chỉ một mực tươi cười, tựa vào lòng Thiếu Hạo.
Xi Vưu hồn xiêu phách lạc lê bước, mặc cho Tiêu Dao sà xuống bên cạnh, xót xa nhìn hắn. Cơn giận điên cuồng trào lên trong lòng Xi Vưu, hắn rốt
cuộc có chỗ nào kh