
ơng và Thiếu Hạo vừa cười nói vừa giăng cấm chế. Bàn tay Thanh Dương
trắng xóa những tuyết, từng đóa băng mẫu đơn ngưng kết quanh mình, cả
rừng dâu bỗng trở nên lạnh buốt. Thiếu Hạo cười cười đứng đó, vạt áo
không gió mà bay, nước từ dưới đất phụt lên quanh người, từng đóa hoa
nước bắn tung như những bông lan nở rộ.
Chu Du can ngăn không nổi đành quay sang cầu viện A Hành, “Vương cơ nói giùm một câu đi.”
Trông thấy mẹ và Tứ ca, A Hành lè lưỡi với Chu Du tỏ vẻ lực bất tòng tâm rồi chạy vụt về phía Luy Tổ, nhào vào lòng bà, “Mẹ!”
Luy Tổ tươi cười ôm lấy nàng, A Hành tựa vào lòng mẹ, soi Xương Ý từ trên
xuống dưới, “Trông Tứ ca ra dáng chú rể ghê, chúc mừng huynh!”
Nhìn Xương Ý đỏ mặt tía tai, A Hành phá lên cười khanh khách, đang định ghẹo thêm thì Luy Tổ đã vỗ vỗ lưng nàng, “Hôm nay là ngày lành của Tứ ca
con, đừng bắt nạt nó nữa.”
A Hành nũng nịu, “Mẹ thiên vị quá, Tứ ca đã có Tứ tẩu chiều chuộng rồi mà mẹ vẫn thiên vị huynh ấy!”
Xương ý lườm nàng, “Lẽ nào Thiếu Hạo không chiều muội? Mọi người nghe được bao nhiêu chuyện về hai người rồi đó.”
A Hành gục mặt vào vai mẹ, gương mặt tắt hẳn nụ cười nhưng giọng nói vẫn nhí nhảnh, “Mẹ, Tứ ca bắt nạt con, mẹ giúp con với!”
Đột nhiên, những bông tuyết trắng xóa như lông ngỗng âm thầm trút xuống khiến Xương Ý ngơ ngác ngẩng lên.
A Hành trỏ vào rừng dâu, “Đại ca đang giao đấu với Thiếu Hạo, hy vọng cả hai đừng ai bị thương quá nặng.”
Luy Tổ mỉm cười đưa tay hứng tuyết, đoạn quay sang dặn thị nữ theo sau:
“Tuyết rơi đúng lúc lắm, đợi lát nữa các ngươi đi hái ít dâu lạnh đi.”
Chu Du lẩm bẩm than, “Thật không biết là muốn thắng Thiếu Hạo hay muốn mượn lý do chính đáng để làm tuyết rơi nữa.”
Thiếu Hạo cùng Thanh Dương ra khỏi rừng dâu, sắc mặt Thiếu Hạo tái nhợt, khóe môi Thanh Dương ứa máu, hiển nhiên cả hai đều bị thương không nhẹ.
Chu Du cuống quýt móc đơn dược trong người ra đưa cho Thanh Dương nhưng y
chỉ xua tay lạnh lùng, “Tục Mệnh đan của ngươi chẳng có tác dụng gì với
ta đâu, cứ giữ lại cho mình đi!”
Xương Ý liền trêu: “Xem ra vẫn
là Thiếu Hạo ca ca… à, Thiếu Hạo muội phu thắng rồi!” Hiếm lắm mới có
khi chòng ghẹo bắt nạt được Thiếu Hạo, Xương Ý chưa nói dứt câu đã cười
phá lên.
Thiếu Hạo nghe nói cười cười, chẳng thừa nhận cũng
chẳng phủ nhận, tiến lên mấy bước quỳ xuống trước mặt Luy Tổ hành đại
lễ, đổi giọng gọi bà là mẫu hậu.
Luy Tổ nhận ba lạy của y rồi ra hiệu cho Xương Ý đỡ y dậy.
Xương Ý nói với Thiếu Hạo: “Hồi nhỏ lần đầu tiên gọi Thiếu Hạo ca ca, ta đã
ước giá mà Thiếu Hạo là ca ca của mình thật, ngờ đâu hôm nay chúng ta
lại thành người một nhà thật rồi!”
Thiếu Hạo vẫn tươi cười như thường, nhưng ánh mắt thoáng vẻ hoảng hốt.
Luy Tổ một tay dắt A Hành, một tay dắt Xương Ý bước vào tẩm điện, Thanh Dương và Thiếu Hạo sánh vai đi sau.
A Hành cùng Xương Ý vẫn chứng nào tật nấy, vừa đi vừa nói, vừa nói vừa
cười, râm ran cả lên. Xương Ý đấu võ mồm không lại A Hành còn định quay
lại kêu Thiếu Hạo đòi phân xử.
Thiếu Hạo chỉ cười không nói gì,
nụ cười từ khóe môi lan dần lên ánh mắt. Cung đình Cao Tân lễ giáo
nghiêm ngặt, y không có mẹ, cũng chẳng có huynh đệ ruột rà, trong trí
nhớ, từ nhỏ y đã phải để ý lời ăn tiếng nói từng chút một, luôn luôn đề
phòng để khỏi bị người ta hãm hại, xưa nay chưa bao giờ làm con của một
người mẹ, cũng chưa bao giờ làm huynh trưởng của các em. Y cứ ngỡ rằng
vương tộc chính là như vậy, nhưng lần này y mới cảm nhận được, thì ra
anh chị em với nhau có thể thoải mái nói cười, thuận hòa vui vẻ thế này
đây.
Đến giữa Ngọ, nghe kẻ hầu vào bẩm đoàn đưa dâu đã tiếp cận
Hiên Viên sơn, Xương Ý cuống quýt lên, chân tay như thừa thãi cả, vừa
đội mũ mặc áo vừa luôn miệng hỏi Thiếu Hạo, “Hôm đó lúc đón A Hành về,
đệ nói những gì?” Chẳng đợi Thiếu Hạo trả lời, y lại nói tiếp: “Hôm đó
hai người suôn sẻ hết mọi bề, lỡ hôm nay có sự cố gì, ta phải làm sao
đây?”
A Hành và Thiếu Hạo đưa mắt nhìn nhau, Thiếu Hạo mỉm cười
làm thinh còn A Hành cười đáp: “Tứ ca yên tâm đi, nếu huynh không xử lý
được thì Tứ tẩu sẽ xử lý!”
Xương Ý lườm A Hành rồi ngẩng lên
trời lẩm nhẩm cầu khẩn: “Lạy trời cho mọi bề suôn sẻ, mọi bề suôn sẻ!”
Khấn xong vẫn chần chừ bất động, lại quay sang Thanh Dương, “Đại ca,
huynh cùng xuống núi với đệ nhé?” Gương mặt y đầy vẻ nài nỉ, tội nghiệp
vô cùng, hệt như hồi nhỏ mỗi khi có chuyện gì rắc rối lại đi tìm Đại ca
nhờ vả.
Thanh Dương chịu hết nổi bèn đẩy thẳng Xương Ý vào xe
mây, sốt ruột mắng, “Đệ đi rước dâu chứ đâu phải đi đánh lộn, ta đi theo làm gì? Mau đi nghênh đón cô dâu đi!”
Xương Ý vẫn bấu chặt tay áo Thanh Dương, căng thẳng nài nỉ: “Đại ca, huynh đợi đã, đệ còn muốn hỏi…”
“Hỏi cái gì mà hỏi? Ta đã lấy vợ đâu mà biết!” Thanh Dương giật tay ra, một
chưởng quét qua lưng chim loan kéo xe mây, chim loan liền hót vang bay
thẳng xuống núi.
Xe mây tròng trành nghiêng ngả rồi biến mất giữa biển mây, tiếng gọi của
Xương Ý vẫn văng vẳng lại: “Đại ca, Đại ca…” Thanh Dương bực bội cau
mày.
A Hành cười lăn cười bò với Thiếu Hạo: “Trong mắt Tứ ca,
Đại ca cái gì cũng biết