
ng kiêng dè Đại ca, xem ra người ta chỉ có thể
bình tĩnh trước những sự việc không can hệ tới mình thôi.
Tựa hồ rất hiểu cảm giác của nàng, Thiếu Hạo chỉ chăm chú gảy đàn, mặc A Hành ngây người ngồi đó.
Một hồi lâu sau, A Hành mới khó nhọc cất tiếng: “Chàng và Đại ca thật không hổ là bạn bè đồng cảnh ngộ, người ngoài đều kính trọng hai người như
tuyệt thế anh hùng đời nay, còn người nhà lại chỉ chăm chăm đề phòng các vị hệt loạn thần tặc tử!”
Thiếu Hạo ngừng tay đàn, ngẫm lại lời A Hành vừa nói rồi bật cười: “Thật ra Thanh Dương còn khổ sở hơn ta.”
Thấy A Hành ngơ ngơ ngác ngác, y nói tiếp: “Sau này từ từ nàng sẽ hiểu.”
Chúc Dung chia quân làm hai ngả tấn công biên giới phía Tây của Hiên Viên,
bao vây ải Đồng Nhĩ, Hiên Viên Huy nhớ kỹ lời Hoàng Đế dặn dò, cứ giữ
chặt trong thành không ra ngoài.
Ải Đồng Nhĩ dễ thủ khó công,
Hiên Viên huy lại một mực cố thủ trong thành câu giờ, cứ theo tính khí
nóng nảy của Chúc Dung thì sớm muộn gì cũng sơ sảy, chỉ cần hắn sơ sảy,
Hiên Viên sẽ lập tức phản công.
Giữ thành thoạt nhìn có vẻ dễ
dàng nhưng trải qua bao triều đại, danh tướng thạo công thành thì nhiều
chứ giỏi giữ thành thì chẳng có mấy ai. Thủ thành thực ra là tâm lý
chiến, thời gian kéo dài, quân Thần Nông từ xa tới sốt ruột đã đành,
ngay cả quân Hiên Viên cũng thấy mệt mỏi. Để ép Hiên Viên động binh
nghênh chiến, quân Thần Nông đã giở ra đủ mọi thủ đoạn. Trước sự khiêu
khích của Thần Nông, binh sĩ Hiên Viên, hầu hết đều là những trang nam
nhi bừng bừng nhiệt huyết, chỉ hận không thể xông ra quyết một trận sống mái với Thần Nông nhưng Hiên Viên Huy cứ lần lữa chẳng chịu nghênh
chiến, dần dà khiến lòng quân oán thán.
Ba quân bắt đầu nảy sinh lời ong tiếng ve, nói Hiên Viên Huy hèn nhát, chỉ giỏi làm rùa rút đầu
trong thành, nếu đổi lại là Đại điện hạ Thanh Dương hẳn đã đánh cho Chúc Dung tan tác từ lâu.
Hiên Viên Huy vốn đã mất hết kiên nhẫn lại nghe được những lời xì xầm của thuộc hạ, nhớ tới lời mẹ tha thiết dặn
dò trước khi ra trận, lòng càng hoảng loạn hơn.
Trước lúc ra đi, Đổng Ngư thị mẹ y đã gọi y cùng Cửu đệ Di Bành lại bảo, “Có vài chuyện
xưa nay mẹ vẫn giấu các con, giờ đây hai đứa đã lớn cả, cũng nên cho các con được biết. Ta và người đàn bà trên Triêu Vân phong kia sớm muộn gì
cũng có ngày phải sống mái với nhau, bà ta không chết thì ta chết. Nếu
Thanh Dương kế thừa vương vị thì ba mẹ con ta chỉ có đường tự tử thôi.”
Di Bành bất lực khuyên nhủ, “Mẹ à, mấy chuyện đó qua lâu rồi mà. Bây giờ
Đại ca tốt với chúng con lắm, mẹ cứ canh cánh bên lòng chuyện cũ làm
gì?”
“Tốt lắm ư?” Đổng Ngư thị giáng cho Di Bành một bạt tai,
“Ta bảo con phải đề phòng nó bao nhiêu lần rồi kia mà? Con cứ hồ đồ như
thế, sớm muộn cũng có ngày chết về tay nó cho xem! Nó đã thò lưỡi rắn
vào miệng con mà con vẫn coi nó là anh em tốt à? Nếu con giúp Tam ca con một tay thì Thanh Dương đâu thể bành trướng thế lực như bây giờ?”
Dường như đã hoàn toàn thất vọng với Di Bành, Đổng Ngư thị quay sang buồn bã
nhìn Hiên Viên Huy, “Huy nhi, lần này con ra quân nhất định phải thắng
lợi! Đây là thời cơ ngàn năm có một của mẹ con ta, chỉ thắng trận con
mới có thể được phụ vương trọng dụng, con nhớ nhé, nhất định phải chứng
minh năng lực của con không kém gì Thanh Dương, phải thể hiện với phụ
vương rằng con mới là đứa con trai ưu tú nhất của Người.”
Hiên Viên Huy chẳng biết đáp sao cho phải, đành quỳ xuống dập đầu, “Xin mẹ yên tâm, con nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Lời hứa với mẹ vẫn đè nặng trong lòng, từng giờ từng phút nhắc nhở y.
Chuyện này liên quan tới sự sống chết của ba mẹ con y nên y nhất định
phải thắng, nhất định thế!
Hai tên thuộc hạ nôn nóng lập công đã nhận ra tâm tình xáo trộn của Hiên Viên Huy, liền xúi y mở cổng thành
nghênh chiến, “Chúc Dung bôn ba đường xa tới đây, lại giằng co bao lâu
nay, hẳn người ngựa đều mệt nhoài cả rồi, chúng ta lấy nhàn chống mệt,
nhân sĩ khí bây giờ đang vượng, thừa lúc đêm khuya đánh úp một mẻ nhất
định sẽ lập được công lớn.”
Hiên Viên Huy đang cần lập công lớn
để khẳng định bản thân, vừa nghe đến “nhất định sẽ lập được công lớn” đã thấy nhiệt huyết trào lên, vội hạ quyết tâm ngay.
Y liền triệu
tập các tướng lại bàn kế nửa đêm đánh úp Chúc Dung, tướng lĩnh thảy đều
đồng tình, duy chỉ có quan chủ quản vận lương là Ứng Long kiên quyết
phản đối, nhưng Hiên Viên Huy chẳng để vào tai, còn khiển trách Ứng
Long: “Ngươi chỉ là một tên Yêu tộc nhãi nhép, lấy tư cách gì nói càn
trước mặt các đại tướng Thần tộc bọn ta?”
Hết thảy tướng lĩnh Thần tộc trong phòng đều cười rộ lên, Ứng Long thấy vậy đành cúi đầu im lặng.
Nửa đêm Hiên Viên Huy đích thân dẫn theo tinh anh Thần tộc đánh úp Chúc
Dung, còn bố trí mấy vạn đại quân Nhân tộc vây bủa bên ngoài sẵn sàng
truy quét quân Thần Nông trốn chạy.
Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Hiên Viên, đại quân Chúc Dung hầu như không hề đề phòng, vừa đánh đã bỏ chạy tán loạn.
Thấy ngọn cờ Ngũ Sắc Hỏa Diễm của Chúc Dung chạy về hướng Bắc, nơi chỉ có
một dải đồng bằng bao la, hoàn toàn không thể phòng thủ, Hiên