XtGem Forum catalog
Từng Thề Ước

Từng Thề Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328675

Bình chọn: 8.00/10/867 lượt.

gần, thêm vào đó, Tuấn Đế cũng ưa thích kì hoa dị thảo, cho

rằng có thể tu dưỡng tính tình nên hết thảy hậu cung phi tần, danh gia

vọng tộc đều đua nhau noi theo Tuấn Đế, vừa học phong nhã vừa lấy lòng

đế vương. Hay tin Đại vương tử phi giỏi trồng hoa xén cỏ, họ bèn nườm

nượp kéo tới học hỏi, thậm chí mấy phu nhân, tiểu thư bên Thường Hy bộ

vốn bất hòa với Thiếu Hạo cũng đến gõ cửa xin gặp.

Sau khi ăn

tối cùng nhau, Thiếu Hạo thường ngồi dưới đèn phê duyệt công văn các nơi gửi đến còn A Hành nghiêng mình nằm trên giường đọc sách y thuật. Mỗi

lúc hoàng hôn, bọn họ lại sánh vai ngồi bên cửa sổ, Thiếu Hạo gảy đàn, A Hành chăm chú lắng nghe. Hễ cao hứng cả hai còn hái phù dung trong vườn ủ thành rượu Phù Dung dâng lên Tuấn Hậu.

Thiếu Hạo thích ủ rượu còn A Hành giỏi bình rượu, nàng có thể chỉ rõ điểm khác nhau giữa các

loại rượu mà người khác không tài nào phân biệt được. Bát vương tử Quý

Ly cũng vô cùng mê rượu, có lần Quý Ly bày tiệc tại phủ, cố ý để lẫn

rượu Thiếu Hạo cất bao năm nay vào giữa đám rượu ngon thu thập khắp nơi

trên đại hoang rồi mời Đại vương tử phi bình phẩm nhằm làm khó hai

người, nào ngờ A Hành bịt mắt lại vẫn vạch rõ lai lịch từng loại một,

đáng kinh ngạc hơn là nàng còn chỉ ra khuyết điểm trong từng loại rượu

mà Thiếu Hạo ủ nên, khiến Thiếu Hạo xưa nay vẫn ung dung trấn tĩnh phải

ngạc nhiên ra mặt,Quý Ly lại càng phục sát đất, mọi người cũng không

ngớt trầm trồ.

Trong mắt mọi người ở Cao Tân, Thiếu Hạo và Hiên

Viên Bạt quả là một đôi giai ngẫu trời sinh, ngay Yến Long cũng phải ao

ước, “Những thứ khác chẳng nói làm gì, có điều vận số Đại ca may quá,

toàn vơ được chuyện hay ho, vốn chỉ là hôn nhân chính trị giữa hai vương tộc, không lạnh nhạt thờ ơ với nhau đã là giỏi lắm rồi, vậy mà y lại

tìm được kẻ tâm đầu ý hợp nữa chứ.”

Có lần quần thần nghị sự

trong đại điện đến tối muộn, Tuấn Đế vừa lệnh cho mọi người giải tán,

Thiếu Hạo đã xăm xăm bước ra cửa, Tuấn Đế gọi y, y cũng chẳng nghe thấy, mãi tới khi bị thị vệ gọi lại y mới giật mình hoảng hốt, Tuấn Đế bèn

hỏi: “Con mải nghĩ gì thế?”

Thiếu Hạo khẽ thưa: “Mấy hôm trước A Hành làm món dưa muối như ở quê nàng, hôm nay bắt đầu mở vại dưa. Ban

sáng trước khi đi con đã dặn nàng chờ con về rồi cùng ăn, nào ngờ hôm

nay nghị sự muộn thế này, e rằng nàng đợi cơm lại đói.”

Tuấn Đế

không lấy thế làm điều, trái lại còn bật cười nói với chúng thần: “Các

người xem, khi trước thằng bé này chẳng bao giờ sai sót mảy may nào, từ

hồi lấy vợ mới bắt đầu có điểm giống người thường.”

Cả triều

đình rộ lên cười, mọi người còn truyền tai nhau như câu chuyện vui, từ

đó, Thiếu Hạo nổi tiếng khắp nơi trong triều ngoài nội là yêu vợ, cả đại hoang đều biết Thiếu Hạo cùng Hiên Viên Bạt ân ái mặn nồng.

Những chuyện rủ rỉ phòng khuê đó truyền đến Thần Nông đương nhiên Xi Vưu đều

nghe không sót một lời, từng câu từng chữ như từng lưỡi kiếm nhọn hoắt

rạch vào tim hắn, máu chảy đầm đìa. A Hành vốn chỉ định đóng kịch nhằm

qua mặt phụ vương tinh minh của mình, nào ngờ những điều vụn vặt đó lại

làm Xi Vưu tổn thương sâu sắc, khoét sâu thêm hiểu lầm giữa hai người. Y đặt mảnh sọ còn sót lại của Vân Trạch xuống trước mặt mẹ. Luy Tổ chẳng hề khóc lóc kêu gào, chỉ đờ đẫn nâng mảnh sọ lên ôm vào lòng, luôn tay

ve vuốt, miệng mấp máy, lắng tai nghe kỹ mới nhận ra bà đang hát ru, “À

ơi, thỏ chạy tung tăng, ngựa phi lộp cộp, ơi con cưng của mẹ, không đau

đâu mà…”

Nóng lui lạnh tới, vắng thỏ bặt chim, chớp mắt đã cuối thu.

Như thường lệ, sau khi cùng dùng bữa tối, A Hành và Thiếu Hạo ở chung một phòng, ai làm việc nấy.

A Hành đang đọc sách y, chợt ngẩng lên thấy Thiếu Hạo chăm chú nhìn mình, bèn gập sách lại hỏi, “Sao thế? Chàng muốn đi nghỉ rồi à?”

Thiếu Hạo đáp: “Du Võng đang tập kết đại quân, e rằng sắp tới sẽ tấn công

Hiên Viên. Theo thám tử Cao Tân báo về thì Du Võng muốn đòi lại vùng đất khi xưa bị Hiên Viên lừa gạt chiếm mất. Nàng thấy sao?”

“Sao lại muốn nghe ý kiến của thiếp? Thiếp đâu có dẫn quân tác chiến!”

“Trên bàn cờ gió mây vần vũ, hai người chúng ta chỉ là những con cờ bị lợi

dụng mà thôi, nếu không cam lòng làm con cờ thì phải cố gắng vươn lên,

hơn nữa, để được ta xem trọng, nàng buộc phải có năng lực khiến ta nể

vì.”

A Hành lập tức ngồi thẳng dậy, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:

“Sao Du Võng vội vã động binh với Hiên Viên thế? Y vừa đăng cơ được mấy

tháng, vương vị còn ngồi chưa vững kia mà.”

Thiếu Hạo đáp: “Chính vì ngồi chưa vững nên y mới buộc phải động binh.”

A Hành ngạc nhiên, liền khiêm nhường thỉnh giáo: “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Hiên Viên tộc sau khi lập quốc đất đai cằn cỗi nên vẫn luôn khuếch trương về phía Đông, xâm lấn không ít lãnh địa của Thần Nông, Vương tộc Thần Nông nằm giữa Trung nguyên, Hiên Viên chẳng xâm phạm được đến lợi ích của họ nhưng các nước chư hầu của Thần Nông phải gánh thiệt hại nặng nề, đem

lòng căm hận Hiên Viên đã lâu. Chẳng qua khi xưa họ e ngại Viêm Đế đời

trước đức cao vọng trọng, không dám gây chiến, còn bây giờ họ có sợ gì

Du Võng, ắt hẳn đã liên kết với nhau xin phát bin