
sau, thiếp vẫn nguyện yêu chàng, vẫn là
nương tử của chàng... Nam Cung Việt..."
Những giọt nước mắt
cuối cùng rơi xuống, kết thúc một quãng đời trầm luân đầy đau khổ của nàng,
ngoài kia, những tia nắng đã tắt, như khóc thương cho một số phận. Cả đời nàng
vì yêu sinh hận, vì một chữ tình mà phạm phải tội lỗi. Năm tháng qua, nàng sống
trong cô tịch, trong đau đớn. Hận thù cùng ghen tuông che mắt nàng khiến nàng
chìm trong tội lỗi. Mười hai năm yêu hắn, nàng chưa từng dám gọi tên hắn, có ai
biết nàng ghen tị đến thế nào khi nghe Uyển Nghi gọi tên hắn mỗi ngày? Chỉ đến
lúc này, khi đã trút những hơi thở cuối cùng, nàng mới dám một lần gọi tên hắn_nam
nhân mà nàng yêu.
Nam Cung Việt đau
đớn ôm lấy thi thể của Huệ Phi, nước mắt rơi xuống. Hắn chưa từng nghĩ tới nàng
đã chịu nhiều khổ cực như vậy, càng không dám nghĩ rằng tình yêu của nàng dành
cho hắn lớn đến thế.
Uyển Nghi bụm miệng,
vùi đầu vào vai Nam Cung Nguyệt mà khóc. Nam Cung Nguyệt cũng không nén nổi đau
thương, ôm lấy Uyển Nghi, hai người tựa vào nhau, khóc òa như những đứa trẻ. Nắng
tắt, một hình bóng đã mãi mãi rời xa...
* * *
Một màu trắng phủ
khắp đất trời, từng đồng tiền giấy bay là là trong không trung, một cơn gió nhẹ
thổi qua, liền đem chúng bay lên cao, rồi lại lả tả đáp xuống. Nam Cung Việt,
Uyển Nghi, Nam Cung Nguyệt, cùng rất nhiều người trong vương phủ mặc áo tang, đứng
nhìn quan tài của Huệ Phi đang từng chút, từng chút một được đưa vào hoàng lăng.
Cửa hoàng lăng đóng lại, Nam Cung Việt tiến dần đến gần, đặt tay trên bia mộ,
ngón tay thon dài miết lên từng chữ viết mà chính tay hắn đã khắc.
" Ái thê Lâm
Nhã Cầm chi mộ _ Người lập: Phu quân Nam Cung Việt. "
Hắn dịu dàng lẩm
bẩm " Nhã Cầm, đời này ta có lỗi với nàng, hãy yên nghỉ nhé. "
Nam Cung Nguyệt đứng
bên cạnh Uyển Nghi hỏi nhỏ " Tỷ thật sự đồng ý sau này khi hoàng huynh chết
đi sẽ chôn chung mộ với Nhã Cầm tỷ tỷ sao? "
Uyển Nghi hơi nhếch
mép, nhẹ đến nỗi chẳng đủ để tạo thành một nụ cười. " Tỷ đã có quá nhiều hạnh
phúc rồi, còn muốn tranh giành với một người đã khuất làm gì chứ? Sống đã không
được gần gũi, chẳng lẽ đến chết cũng không được ở cạnh người mình yêu sao? Làm
như vậy, chẳng phải là rất nhẫn tâm? "
Nam Cung Nguyệt
nhẹ gật đầu, mỉm cười, đôi mắt ánh lên nét buồn rầu " Nếu tỷ ấy biết được,
sẽ hạnh phúc lắm. "
Uyển Nghi mỉm cười,
ánh mắt hướng về bia đá xám ngoét lạnh lẽo. Phải, sẽ thực sự hạnh phúc đi...
Vương Ngọc thái hậu
tiến đến bên cạnh Nam Cung Việt, ôn nhu vỗ nhẹ lên vai hắn " Việt nhi, con
đừng quá đau buồn. "
Nam Cung Việt
quay lại nhìn Vương Ngọc thái hậu, thành tâm cúi đầu trước lăng mộ của Huệ Phi
một lần rồi đứng dậy. Vậy là từ nay, vương phủ đã thiếu đi hình bóng của một
người.
* * *
Uyển Nghi thất thần
chống cằm ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước. Cánh cửa phòng từ
từ mở ra, những tia nắng tràn vào phòng, đâm vào mắt nàng đau nhói, khiến nàng
phải nheo mắt lại. Liễu Song Song đứng ở cửa nhìn thấy vậy, nhanh chóng xoay
người đóng chặt cửa lại, ngồi xuống đối diện với nàng, mỉm cười.
" Sao rồi? Vẫn
chưa bình tâm lại sao? "
Uyển Nghi không
trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
" Tớ không
quen biết Huệ Phi, cũng không tiếp xúc nhiều, chuyện xảy ra, tớ cũng chỉ cảm thấy
nàng ấy rất đáng thương. Không như cậu, dù đã có ý nghi ngờ, nhưng cũng đã tiếp
xúc lâu như vậy, hẳn là rất buồn đi. "
Uyển Nghi vẫn
không trả lời, lại tiếp tục gật đầu.
Liễu Song Song thở
dài, nhẹ ôm lấy Uyển Nghi.
" Nhưng cũng
không cần vì vậy mà làm lơ Nam Cung Việt chứ? Hay là cậu vẫn còn giận hắn những
việc trước đây? "
" Dù là chuyện
gì cũng giận. " Uyển Nghi cụp mi, buồn rầu nói.
" Thôi nào.
" Liễu Song Song vỗ nhẹ lên vai Uyển Nghi " Cậu đừng cố chấp quá, hiểu
lầm hắn nhiều như vậy còn chưa đủ sao? "
Uyển Nghi đẩy Liễu
Song Song ra, nhướng mi tỏ ý không hiểu. Liễu Song Song gãi gãi đầu, lại gãi
gãi sống mũi nói.
" Thật ra, lần
trước mới chỉ nói về thân phận của tớ, còn có những chuyện khác tớ vẫn giấu cậu.
"
" Là chuyện
gì? "
Uyển Nghi bắt lấy
hai vai Liễu Song Song, sốt sắng hỏi.
Vào cái ngày mà
Huệ Phi bị trúng độc, Liễu Song Song đã đến tìm Uyển Nghi. Qua câu chuyện của
Liễu Song Song, mọi việc đã được sáng tỏ. Càng bất ngờ hơn nữa là Uyển Nghi và
Liễu Song Song đều là người hiện đại, xuyên không tới nơi đây.
Liễu Song Song vốn
dĩ là người đã chết, còn nàng tên thật chính là Liễu Ánh Hà, và hơn nữa, nàng sống
cùng một thành phố, cùng năm với Uyển Nghi, khi nàng xuyên không tới đây, nàng
cũng là nữ nhân hai mươi lăm tuổi.
Sở dĩ nàng có thể
nhớ được mọi kỉ niệm giữa Liễu Song Song và Nam Cung Việt là do chấp niệm của
Liễu Song Song quá lớn, dù chết đi nhưng kí ức vẫn còn tồn tại, không bị xóa bỏ.
Nhưng vì Liễu Ánh Hà vốn không phải Liễu Song Song, nên tuy có nhớ được mọi kí ức,
nhưng lại chẳng hề yêu Nam Cung Việt. Cũng nhờ vậy mà Uyển Nghi mới có thể khẳng
định, mọi việc từ trước tới nay đều là do một tay Huệ Phi sắp đặt. Liễu Ánh Hà
vốn dĩ cũng chẳng muốn trở về nơi này, nhưng sau năm